Disneyland 1972 Love the old s
Bạn Trai Xấu Xa

Bạn Trai Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328734

Bình chọn: 7.5.00/10/873 lượt.

ào trong sân.

Cao ốc Hoàng Thị gồm 15 tầng mặt trước và mặt sau phủ kính màu trắng, dưới ánh mắt mặt trời trông sừng sững và uy nghiêm, cao ốc vừa là nơi Hoàng Tuấn Kiệt dùng để làm việc, vừa là chỗ ở, bảo vệ ở đây rất nghiêm ngặt, để ra vào mỗi người đều phải có một tấm thẻ, và mật mã riêng, nhân viên an ninh đứng canh gác 24/24 giờ, sống trong tòa nhà này, Hoàng Tuấn Kiệt có nguy cơ bị ám sát rất nhỏ, nhưng một khi đi ra ngoài khó ai có thể đảm bảo là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Chiếc xe đầu tiên dừng lại, từ trên xe, hai vệ sĩ nhanh chóng bước xuống, một người mở cửa cho Hoàng Tuấn Kiệt, người còn lại bế Thư Phàm.

Hoàn Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn Thư Phàm.

“Đi thôi !” Hắn mệt mỏi lên tiếng, môi mím chặt, da dẻ nhợt nhạt, môi khô khốc, dù cố tỏ ra không có việc gì, nhưng bản thân hắn biết sự chịu đựng đã đến cực hạn rồi.

“Vâng, thưa cậu chủ.” Hai vệ sĩ kính cẩn đáp.

Ông quản gia chăm sóc hắn từ nhỏ, mọi biểu hiện và tính cách của hắn, ông đã phần nào hiểu được, nhìn thấy hắn loạng choạng và run rẩy bước đi, ông rất muốn đỡ lấy hắn, muốn dìu hắn bước đi, nhưng ông không thể xâm phạm vào tính cách cao ngạo và luôn tỏ ra bình thản của hắn.

Ông quản gia đi bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt, mắt lo sợ quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt hắn, tâm trạng căng thẳng, chỉ cần Hoàng Tuấn Kiệt có dấu hiệu ngã quỵ, ông sẽ nhanh chóng đỡ lấy hắn.

Nhân viên an ninh chào Hoàng Tuấn Kiệt, và bốn người đàn ông đi cùng.

Hoàng Tuấn Kiệt quá mệt mỏi, hắn không còn đủ hơi sức để trả lời, tay hắn chỉ hơi phất lên, ngụ ý đáp lại lời chào của nhân viên an ninh.

Tiền sảnh cao ốc Hoàng Thị rộng rãi và thoáng mát, sàn nhà lát đá hoa cương màu trắng, hai cây cột màu trắng tọa lạc giống như một cung điện thu nhỏ.

Đến thang máy, vệ sĩ đi bên cạnh bấm nút, năm giây sau, cánh cửa thang máy mở ra.

Hoàng Tuấn Kiệt đi vào đầu tiên, sau đó đến lượt ông quản gia, tài xế kiêm trợ lý, hai vệ sĩ đi sau cùng, Thư Phàm vẫn còn ngủ say trên tay anh vệ sĩ có khuôn mặt góc cạnh, nước da hơi ngăm đen.

Anh vệ sĩ lúc nãy bấm nút lên lầu 13, cánh cửa thang máy đóng lại, không gian eo hẹp, thang máy chuyển động khiến năm người hơi lắc lư.

Đến lầu 13, Hoàng Tuấn Kiệt là người ra sau cùng, anh vệ sĩ bế Thư Phàm là người đứng ngoài nhất, nên ra đầu tiên.

Cả một tầng 13 chỉ có một mình Hoàng Tuấn Kiệt cư ngụ, nơi đây khá yên tĩnh và vắng vẻ, ánh nắng mặt trời hắt qua khung cửa kính tạo nên những chùm sáng đầy đủ sắc màu, gió luồn vào hành lang khiến mọi người có cảm giác thoải mái và mát mẻ.

Hoàng Tuấn Kiệt cùng ông quản gia tiến đến gần cánh cửa gỗ màu gụ, giữa cửa phía bên tay trái, có một hộp điện tử, hiện lên một bàn phím đòi hỏi phải nhập mật mã mới được phép vào phòng.

Bày tay trắng bệch, hơi run, ngăm đen bấm mười con số, sáu giây sau, cánh cửa từ từ mở ra, một âm thanh “cạch” vang lên báo hiệu đã thành công mở được cửa.

“Bế cô ấy vào phòng đi !” Quay lại nhìn vệ sĩ đang bế Thư Phàm trên tay, Hoàng Tuấn Kiệt giục.

Anh vệ sĩ nhanh chóng làm theo lời Hoàng Tuấn Kiệt, ba người đàn ông nối tiếp đi vào phòng.

Căn phòng rộng hơn 40 mét vuông, tổng cộng có năm phòng, một phòng dùng để ngủ, một phòng khách, một gian bếp tuy ít nấu ăn nhưng Hoàng Tuấn Kiệt vẫn chừa một gian để tủ lạnh, và những thứ linh tinh, một phòng dùng để làm việc, và phòng nằm ở gian cuối cùng dùng để tập thể dục thể thao.

Anh vệ sĩ đặt Thư Phàm nằm trên giường ngủ rộng gần hai mét, ga rải giường, chăn nệm, gối toàn bộ đều mang màu trắng, ngay cả rèm cửa và sơn tường cũng đồng màu.

……………….

Ngồi trên ghế sa lông màu trắng, Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi dựa người ra sau ghế, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, đã mất một lượng máu khá nhiều, nên đầu óc xây xẩm, cơ thể mềm nhũn chỉ muốn nằm ngủ, và có nguy cơ đang bị sốt.

“Có cần gọi bác sĩ đến khám cho cậu chủ không ?” Anh tài xế kiêm trợ lý lo lắng nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Hoàng Tuấn Kiệt.

“Không cần.” Hoàng Tuấn Kiệt cự tuyệt, là người chúa ghét mùi thuốc và không khí bệnh viện, nên hắn không thích bác sĩ động chạm đến cơ thể mình, “Chuyện hôm nay tuyệt đối không được tiết lộ ra bên ngoài.”

“Cô gái kia…” Anh tài xế ngập ngừng.

Hoàng Tuấn Kiệt ngắt lời: “Không được phép nói. Chuyện này hãy coi như chưa từng xảy ra.”

Một lát sau, ông quản gia bưng nước uống cho bốn người đàn ông.

“Cậu chủ có dự tính gì chưa ?” Ông quản gia ngồi xuống bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt.

“Cậu Hùng ! Cậu thay tôi điều tra tất cả các mối làm ăn của công ty trong thời gian gần đây, đồng thời cho người thăm dò động tĩnh của phe bên kia. Tôi khẳng định vụ ám sát lần này là do tập đoàn bên Vũ Thị làm.”

Tuấn Hùng – tên người trợ lý kiêm lái xe gật đầu đáp: “Tôi đã hiểu, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng điều tra ra kết quả trong thời gian sớm nhất.”

“Không còn việc gì nữa, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, tôi cũng mệt rồi.”

“Vâng, anh nghỉ ngơi cho khỏe, chúng tôi về đây.”

Tuấn Hùng, cùng hai vệ sĩ đứng lên cáo từ ra về.

Ông quản gia tiễn họ ra đến tận cửa.

Hoàng Tuấn Kiệt loạng choạng đứng dậy, lúc này hắn còn cố giả vờ bình thản không sao nữa, tay run