Insane
Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323393

Bình chọn: 7.00/10/339 lượt.

ộc với anh rằng chỉ trong hai giây thôi, anh ấy sẽ đến bên chúng ta ngay.

– Nhưng mà chuyện này nực cười thật đấy, Antoine thì thầm, tại sao cậu ta lại có thể ghen vì tình bạn của hai chúng ta được nhỉ?

– Bởi lẽ trong tình bạn cũng thế, người ta có thể thích được độc quyền, và anh hoàn toàn có lí, đúng là nực cười thật.

Antoine cạo cạo mũi giày của mình lên mặt đất.

– Em có tin là cậu ta có gặp ai đó ở London không? Anh hỏi.

– Ý anh muốn nói đến một bác sĩ tâm lí ấy à?

– Không… một phụ nữ!

– Anh ấy chẳng nói gì với em cả!

– Cậu ấy không nói với em hay là em không muốn thú thật với anh rằng cậu ấy đã nói gì đó với em hả?

– Dẫu sao đi nữa, nếu như anh ấy có gặp ai đó, thì cũng là một tin vui chứ, đúng không hả?

– Đương nhiên rồi! Anh sẽ điên lên vì vui cho cậu ta, Antoine kết luận.

Sophie sững người nhìn anh. Họ dừng lại trước một quầy hàng bán rong. Louis và Emily chọn kem, Antoine chọn bánh tráng còn Sophie lấy một chiếc bánh kẹp. Antoine ngó tìm Mathias, người đang đi cách đó vài bước, mắt đang dán vào màn hình điện thoại.

– Dựa đầu em vào vai anh để xem thế nào, anh quay lại và nói với Sophie.

Cô mỉm cười và thực hiện điều Antoine vừa yêu cầu.

Mathias đứng sững trước mặt họ.

– Thôi được, cơ mà… bởi mọi người hoàn toàn chẳng để ý đến việc tôi có mặt ở đây hay không cả, nên tôi sẽ để cho hai bạn tự do! Nếu bọn trẻ khiến các bạn bực mình, thì đừng ngần ngại gì mà hãy quẳng béng chúng xuống hồ. Tôi đi làm đây, ít ra thì điều ấy cũng gây cho tôi cảm giác là tôi đang tồn tại!

– Cậu đi làm cả chiều thứ Bảy à? Hiệu sách của cậu đóng cửa rồi còn gì, Antoine tiếp tục.

– Có một cuộc bán đấu giá sách cổ, tôi đã đọc thấy nó trong tờ báo sáng nay.

– Cậu bây giờ lại buôn bán cả sách cổ nữa à?

– Thôi được, nghe này Antoine, nếu một ngày nào đó nhà Christie’s rao bán những chiếc ê-ke hoặc com-pa cũ, thì tôi cho cậu một bức vẽ nhé!Và nếu như bởi một sự ngẫu nhiên hết sức vô tình nào đó mà các bạn nhận ra rằng tối nay tôi không có mặt ở bàn ăn tối thì đó chắc chắn là do tôi đã ở lại cho tới tận đêm đấy.

Mathias ôm hôn con gái, ra hiệu với Louis và lẩn đi ngay thậm chí không thèm chào Sophie.

– Chúng ta đã đánh cuộc cái gì ấy nhỉ? Cô hỏi, vẻ đắc thắng.

* * *

Mathias chạy xuyên qua công viên, anh ra khỏi đó theo lối Hyde Park Corner, ngoắc một chiếc taxi và phát âm địa chỉ nơi cần đến của mình trong một thứ tiếng Anh rõ là hết sức cố gắng. Trong sân cung điện Buckingham đang diễn ra một phiên thay gác. Như thường lệ, vào tất cả các ngày nghỉ cuối tuần, tình trang giao thông ở xung quanh đây bị rối loạn bởi vô số khách bộ hành rình xem lính gác của Nữ hoàng diễu bình.

Một hàng kỵ binh đi nước kiệu ngược lên Birdcage Walk. Sốt ruột, Mathias thò cánh tay ngoài cửa sổ và đập mạnh lên cửa xe.

– Đây là xe taxi, thưa ông, chứ không phải là một con ngựa, người tài xế nói và ném một cái nhìn tối sầm trong gương chiếu hậu.

Từ xa, những bức đắp nổi của Nghị viện nổi bật lên trên nền trời. Ước lượng độ dài của dãy xe ô tô kéo dài tới tận cầu Westminster, anh chắc sẽ chẳng bao giờ đến đúng giờ được. Khi Audrey nhắn tin trả lời, bảo anh đến gặp cô ở chân tháp đồng hồ Big Ben, cô đã nói rõ rằng sẽ chỉ đợi anh trong nửa giờ thôi, không hơn.

– Đây là con đường duy nhất à? Mathias cầu khẩn.

– Từ xa nhìn thì là đẹp nhất, người tài xế trả lời và chỉ tay về phía những lối đi dạo phủ đầy hoa của công viên St James Park.

Do họ nói về hoa, Mathias thú nhận rằng anh đang có một cuộc hẹn hò yêu đương, rằng từng giây một đều rất quan trọng, nếu anh mà đến muộn thì tất cả sẽ tiêu tan đối với anh.

Người tài xế ngay lâp tức quay ngược xe. Len lỏi qua những con hẻm nhỏ trong khu các cơ quan Bộ, chiếc taxi tới đúng điểm đỗ.Big Ben điểm ba giờ, Mathias chỉ đến chậm có năm phút. Anh cám ơn người tài xế bằng một khoản tiền boa hậu hĩnh và chạy như bay xuống các bậc dẫn tới phía kè sông. Audrey ngồi chờ anh trên một chiếc ghế băng, nàng đứng dây và lao ngay vào vòng tay anh. Một cặp nam nữ đi ngang qua mỉm cười nhìn thấy họ ôm ghì lấy nhau.

– Anh không phải đi cùng với bạn bè ngày hôm nay à?

– Có chứ, nhưng anh không thể chịu nổi nữa, anh muốn gặp em, suốt cả buổi chiều anh đã cứ như một thằng bé mười lăm tuổi vậy.

– Đó là một tuổi hợp với anh đấy, cô vừa nói vừa hôn anh.

– Thế còn em, em không phải làm việc chiều nay à?

– Có chứ, thật là chán… Chúng ta chỉ có nửa giờ ở cùng nhau thôi.

Bởi cô đang ở London, kênh truyền hình nơi cô làm đã yêu cầu thực hiện thêm một phóng sự nữa về những trung tâm du lịch hấp dẫn nhất của thành phố.

– Anh chàng cameraman của em đã phải tức tốc đến khu xây dựng Trung tâm Thế vận hội Olympic tương lai, còn em phải tự xoay sở một mình. Em có ít nhất mười cảnh phải quay nhưng thậm chí không biết phải bắt đầu từ đâu, thế mà tất cả phải xong để gửi về Pariss vào sáng thứ Hai.

Mathias thì thầm vào tai cô ý tưởng tuyệt vời mà anh vừa nghĩ ra. Anh nhặt cái máy quay phim dưới chân rồi cầm tay Audrey.

– Anh thề với em là anh thực sự biết căn hình chứ?

– Nếu em xem những bộ phim mà anh đã làm trong