Teya Salat
Bản Nhạc Tình Yêu – Thanh Uyên

Bản Nhạc Tình Yêu – Thanh Uyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321934

Bình chọn: 10.00/10/193 lượt.

?

Hoàng Lan, Ngọc Lan và mẹ đang ngồi sắp xếp lại áo quần, chuẩn bị cho hai đứa em, nghe hỏi nàng lắc đầu:

– Chỉ những lời hứa không chắc chắn.

– Tất nhiên thôi, bằng tú tài và một ý muốn tốt chỉ là con số không khi không kèm theo ít nhất là một chứng chỉ gì đấy.

– Con nói tốt tiếng Pháp mà.

– Nhưng tiếng Anh lại kém.

– Còn tiếng Tây Ban Nha thì sao ?

– Ít người cần đến thứ tiếng ấy Rầu rĩ, Hoàng Thông đưa cho chị tờ báo Tuổi Trẻ.

– Này chị, thay đổi suy nghĩ đi một tý Hoàng Thông đến ngồi bên cạnh Ngọc Lan nói nhỏ :

Ở Đà Nẵng, nếu muốn em có thể đến nhà chị Thái Thanh ở, sẽ có người lo lắng cho em.

Ngọc Lan lắc đầu :

– Có thể em sẽ không đến vì ở ký túc xá sẹ tiện cho em hơn.

Bà Diễm Liên nhìn về phía con trai, không ai để ý đến nét mặt Hoàng Lan, đột ngột thay đổi khi nàng lướt qua mấy cột báo. Nàng đứng lên, đi ra khỏi phòng. Nhanh thoăn thoắt, cô tới chiếc áo đầm màu sặc sỡ, mặc vào chiếc sơ mi dài tay, một chiếc váy màu xanh nước biển, đi giày thấp. Nàng bước ra nhà xe lây chiếc xe honda lỉnh đi.

Thiếu suy nghĩ Mẹ sẽ kêu to lên cho mà xem:

Còn Hoàng Thông thì …

Vừa phóng xe, nàng vừa nghĩ lại những lời trong mục rao vặt phát hiện được ở báo Tuổi Trẻ Mình sẽ không khoanh tay đợi việc từ trên trời rơi xuống:

chỉ mấy ngày qua, mà mọi việc đã thay Đổi. Tung Lâm đã rút lui, thay vào đó nàng đã có một cuộc sống mà nàng phải mạnh mẽ đấu tranh để sinh tồn.

Có một giọng nói lạ lắm vang lên trong đầu nàng Đừng bao giờ nản lòng trước những khó khán. Hãy đến với rồi vượt qua nó để tiếp tục tồn tại và ước mơ. Đó chính là cuộc sống Tóc bù lên vì phải phóng xe nhanh lúc về má đỏ ửng, môi sẽ lại,Hoàng Lan thấy Ngọc .Lan đang đứng đợi nàng ơ cổng vào nhà.

– Chị đi đâu về thế ?

Ngọc Lan. Hỏi, Hoàng Lan trả lời.

– Chị có việc làm rồi – Việc làm à . .? Ở đâu ?

Ở Buôn Mê thuột.

Giọng áo não, Ngọc Lan nhắc lại cái tên ấy – Ở Buôn Mê Thuột ?

Ngọc Lan nghiêng đầu nhìn hoàng Lan đăm đăm như không tin vào tai mình.

Nàng càu nhàu :

– Em làm cái gì vậy.

– Em muốn xem chị có uống rượu không ?

– Chị uống một ly nước lọc, chị có điên đâu Chị đi Buôn Mê Thuột chớ có phải là Campuchia đâu mà em ngẩ ngơ vậy Ngọc Lan lắc đầu :

– Xa lắm. Chị làm ở đây, Sài Gòn, Đà Nẵng, chẳng sao. Nhưng cái xứ ấỵ. Hoàng Lan nghiêm giọng :

Cái xứ ấy thì sao ? Đừng có mang bộ mặt như thế. Cái xứ ấy cũng có người ở, cũng có chợ búa, cũng sướng bình thường. Phải tháo vát một chút. Chị cả sẽ đi làm bốn tháng và chị trỡ về với mười hai triệu đồng trong tay. Mười hai triệu đấy, nhà mình sẽ sống một . Năm nhờ số tiền ấy đấy Tiền ăn . Uống, xe , cô họ chịu hết. Chị về cầm theo mười hai triệu đồng.

Ngọc Lan nghi ngờ hỏi:

Chị đi làm việc gì.?

– Nấu ăn.

Trước vẻ hoảng hốt của em gái, Hoàng Lan nhắc lại, lời nói xen lẫn với tiếng cười buồn buồn :

– Chị không uống rượu, chị cũng không điên đầu. .Chị được thuê làm đầu bếp trong bốn tháng cho một gia đình người Pháp, khi họ đến công tác ở Buôn mê Thuột.

Mắt trố ra, miệng run run, Ngọc Lan kêu lên :

– Chị Hoàng Lan, chị cả của dòng họ Hoàng Ngọc, tiểu thư quý tộc của cua đình nổi tiếng rất nhiều đời. Chị là đầu bếp … có nghĩa là giúp việc nhà.

Hoàng Lan gật đầu :

– Ngoài cái bếp ra, chị có thể làm được gì khi không có bằng cấp trong tay ?

Người Pháp họ rất có văn hóa. Em đừng lo, chị chỉ nấu bếp thôi mà. Ở nhà, chị nấu bếp rất tốt đấy thôi.

Cô em vẫn chưa hoàn hồn vì cái tin người chị mang lại. Hoàng Lan nghiêm mặt nói thêm :

Em phảỉ giúp chị tô vẽ thêm một tí với gia đình du theo chị chẳng có gì ầm ĩ cả. Em phải nói chị làm thông dịch tiếng pháp cho gia đình ông Sain-Luck. Vì khi nói ra sự thật ai nấy đều phát điên lên.

– Chị sẽ mặc chiếc tạp dề xanh to tướng.

– Đừng trẻ con nữa, Ngọc Lan Bị giọng hói nghiêm khắc của chị chế ngự, Ngọc Lan hỏi :

Chị tìm thấy cái ấy ở đâu thế ? Ý em nói là cái việc kia ấy mà.

– Trong mục rao vặt đọc ở báo Tuổi Trẻ.

– Rao vặt như thế nào ?

– Hai người chủ, ở Buôn Mê Thuột bốn tháng cần một đâu bếp. Nữ, nói được tiếng Pháp nấu đươc . Món ăn Pháp, trã lương cao. Đến gặp ở khách sạn Sông Trà. Phòng 117 Chị lấy xe. Vì thế phải không ?

– Chứ em tưởng chị đi chơi à ? Đúng chị đi khách sạn, ký kết hợp đồng làm Việc, và chị coi việc cứu nguy tạm thời này nhu trời định.

Ngọc Lan vẫn chua hết băn khoăn, cô bé hỏi tiếp Họ có tin chị nấu bếp được không ?

Lại là món ăn Pháp.

– Ồ, cô bé.Chị làm những gì có thể làm …

Hoàng Lan đứng im một lúc, nàng cảm thấy mình buồn thật buồn Hai năm quen biết nhau, . Lúc nào anh cũng muốn cưới mình, đưa mình lên địa vị một người giàu có. Thế mà chỉ trong chốc lát, khi nghĩ rằng với hoàn cảnh hiện ?

Nay, anh ta có thể phải cưu. Mang mình gia đình mình, thế là anh ta chuồn thẳng.

– Tùng Lâm thích quay lưng lại hơn là giáp mặt với khó khăn.

– Chị buồn à ?

– Ồ không :

Đó chỉ là điều nói dối Tại sao, lai không buồn. Gia đình túng quẩn, người yêu chia tay. Nhưng mà thôi, hãy tự an ủi mình rằng như thế cũng là quá tốt.

Biết tấm lòng chân thật của người ngay bây giờ vẫn tốt hơn, khi mọi việc đã an bài. Người đời bảo rằ