
ớc thềm tam cấp của
khách sạn. Bà Il Kyung cùng ông bà ngoại của Bora tươi cười đứng bên lối vào sảnh để đón khách.
Bora nóng ruột ngồi không yên. Cô bực bội hỏi thư kí Hwang:
” Vẫn chưa đến giờ sao ? ”
Thư kí Hwang tươi cười đáp:
” Giám đốc hỏi câu này lần thứ 102 rồi đấy ạ ! ”
” Nhưng ngồi yên 1 chỗ thế này khó chịu quá ! ” Bora nhấp nhổm.
” Xin hãy cố chờ thêm 1 lát nữa ạ ! Hơn nửa tiếng nữa là tới giờ bắt đầu buổi lễ thôi mà giám đốc ! ”
Bora nghiêng đầu ngó bóng mình trong gương. ” Không tệ ! “, cô tự mãn nghĩ bụng. Không biết nhân vật chính thứ 2 của
buổi lễ này sẽ trông như thế nào nhỉ ?
Trong khi đó …
Ki Yul hối hả vừa bước xuống những bậc thang dẫn tới cổng nhà vừa thắt cà vạt. ” Mình mà đến muộn thì Bora sẽ giết mình
mất ! “, anh tự nhủ. Anh biết Bora đang rất trông đợi ngày này nên cô sẽ không tha cho anh nếu như anh bắt cô phải chờ
thêm 1 phút nào nữa !
Ki Yul vào xe và nổ máy. Trước khi tới khách sạn, anh còn phải làm 1 việc nữa …
” Của anh đây ! ”
Ki Yul mở chiếc hộp nhỏ bọc nhung đỏ ra và khẽ trầm trồ:
” Hoàn hảo ! ”
” Vì hơi nhiều đơn đặt hàng nên phải đến hôm nay chúng tôi mới giao chúng lại cho anh được … ”
KI Yul biết người chủ cửa hàng đang cố gắng không động chạm đến việc do anh yêu cầu quá nhiều nên mới khiến ngày giao
hàng bị chậm lại. Anh tươi cười nói:
” Không sao ! Các vị đã vất vả rồi ! ”
Anh vội vã lên xe, quay về hướng khách sạn Evergreen. Đến với cô công chúa kiêu ngạo của anh thôi !
Trên đường đi, Ki Yul nắm chặt chiếc hộp trong bàn tay, tay kia thì giữ vô lăng. Với món quà này thì cho dù anh có đến
muộn, làm sao đại tiểu thư có thể chê trách anh gì được cơ chứ ?
Chiếc xe Mercedes đang phóng với tốc độ vượt quá 70km/h thì bất ngờ, ở phía trước cách tầm nhìn của Ki Yul khoảng hơn
chục thân xe, 2 chiếc ôtô khác va vào nhau. Với tốc độ mà Ki Yul đang đi thế này thì anh khó lòng mà lấn sang làn đường
ben kia được. Chỉ còn cách có 5 thân xe. ” Sẽ va chạm mất ! “, Ki Yul vội vã đánh tay quay vô lăng sang hướng ngược lại và
đạp phanh. Chiếc xe không chịu chậm lại mà cứ thế lao về phía trước theo quán tính. Ki Yul bèn mạnh tay quay vô lăng hết
cỡ.
Đúng như mong muốn của anh, con ngựa bất kham anh đang cầm lái đã quay đầu lại. Lốp xe chà sát xuống mặt đường
nhựa tạo nên tiếng rít ghê người. Anh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì 1 lần nữa chiếc xe phản lại sự điều khiển của chủ
nhân. Nó không chịu dừng lại và lao thẳng vào phía lề đường.
” RẦM ! ”
Sau đó là sự im lặng hãi hùng ………………………………..Ở khách sạn ….
Bora hết kiên nhẫn nổi. Cô sốt ruột đi qua đi lại khắp chiều dọc phòng thay đồ. Thư kí Hwang chỉ còn nước đứng im chịu
trận: ” Giám đốc Oh, làm ơn đến nhanh đi ! ”
” Vẫn chưa tới giờ sao ? ” Bora hỏi bằng giọng gần như gắt gỏng.
” Dạ, còn 20 phút nữa ạ ! ” Thư kí Hwang, mặt mày méo xệch, khổ sở đáp.
Đi qua đi lại chán, Bora lại ngồi phịch xuống ghế, gõ ngón tay lộp bộp xuống mặt bàn trang điểm như tính từng giây chờ đợi.
” Ki Yul đáng ghét ! Biết là em đang đợi mà đi đâu lâu thế ?! ”
Còn 8 phút, Bora bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng. Chắc chiếc Mercedes của Ki Yul đã đỗ trước sảnh và anh đang hối hả chạy
vào trong rồi !
Cô bước chậm về phía phòng hội nghị – nơi làm lễ. Đang đi, cô thoáng thấy bà Il Kyung và bà So Yeon đứng khuất sau 1
trong những chiếc cổng vòm làm bằng bóng bay nói chuyện gì đó. Có gì đó không ổn ! Bora linh cảm được điều đó. 2 bà ấy
không có thói quen lén lút bàn chuyện riêng như thế này bao giờ hết !
” Mẹ, có chuyện gì vậy ? ”
Bà Il Kyung giật mình quay lại:
” Bora … không … không có chuyện gì đâu ! ”
Bora ngờ vực hỏi lại:
” Mẹ nói dối ! Nếu không có chuyện gì sao mẹ lại phải lúng túng như thế ?! ”
Rồi cô quay sang hỏi bà So Yeon:
” Cô ! Cô nói gì đi chứ ! ”
Bà So Yeon ngượng ngập nhìn bà Il Kyung rồi nói 1 cách khó khăn:
” Bora, cháu cố bình tĩnh nhé ! Vừa có điện thoại gọi tới … Ki Yul … nó … nó gặp tai nạn trên đường tới đây ! Người gọi tới
không nói rõ tình trạng của nó nên cô nghĩ … sẽ ổn thôi ! ”
Đất dưới chân Bora như vỡ vụn ra. Cô choáng váng, bàn tay tìm kiếm vật gì đó giúp cô đứng vững được. Tai cô ù đi. Những
lời sau đó của 2 bà mẹ không giúp cô thấy khá hơn chút nào:
” Con đừng quá lo ! Mẹ sẽ vào nói đôi lời với khách rồi đi xem tình hình của Ki Yul thế nào. Thư kí Hwang, còn không mau
đưa giám đốc vào phòng nghỉ đi ! ”
Thư kí Hwang vội vã đỡ Bora bước đi. Đôi chân cô đang nhũn ra. Không thể tự bước thêm 1 bước nào nữa …
Bora ngước lên nhìn về phía cửa tiền sảnh. Những chiếc xe hơi vẫn đang nối tiếp nhau dừng lại. Đột nhiên, Bora giằng tay
mình ra khỏi tay cô thư kí và chạy về phía cửa.
” Giám đốc ! ” Thư kí Hwang hoảng hốt gọi to.
1 vị khách trên xe đi xuống và vừa trao chìa khóa vào tay người gác cửa thì ngay lập tức Bora lao tới giật lấy chùm chìa khóa
đó và vào trong xe nhanh như chớp trước khi nhân viên đó kịp phản ứng gì. Cô liền nổ máy và đạp chân ga phóng vút ra
khỏi đó.
Chiếc xe lao vun vút trên đường. Người cầm lái hoàn toàn không còn để ý tới con đường phía trước vì tâm trạng còn đan