Bạn học chào em

Bạn học chào em

Tác giả: Tát Không Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322973

Bình chọn: 9.00/10/297 lượt.

a sau vang lên một giọng nói: “Hoá ra, người thích Dụ Vi Hề là anh”.

Giản Vu Ngôn cứng ngắc xoay người nhìn thấy Đổng Tả Ưu. Ánh mắt cô nhìn anh lại khôi phục sự hứng thú: “Xem ra Mộ Tử Khâm nói không sai, anh quả nhiên là cố ý đẩy em sang cho anh ta”.

Giản Vu Ngôn hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy tay cô, “Tả Ưu, em hiểu lầm rồi, em không biết anh yêu em nhiều đến thế nào đâu”.

“Không phải”, Dụ Vi Hề nở một nụ cười tà ác, “Đổng tiểu thư, người Giản Vu Ngôn yêu chính là tôi, anh ấy vừa mới bày tỏ với tôi xong”.

Mắt Giản Vu Ngôn bắn ra mấy tia phẫn nộ, “Dụ Vi Hề! Em!

“”Đừng trốn tránh nữa, đàn ông mà em đã nhắm chưa ai có thể thoát được”. Đổng Tả Ưu kéo áo Giản Vu Ngôn, “Đi, ngoan ngoãn đi châu Âu với em, chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm!”.

Nói xong, cô cứ thế lôi Giản Vu Ngôn ra ngoài.

Lúc này, Lâm Nhan Ngạn chạy tới, nhìn tình cảnh này không hiểu ra sao, “Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”.

Dụ Vi Hề nói hết mọi chuyện từ đầu chí cuối cho cô biết rồi oán giận nói:”Nhan Ngạn, không ngờ cậu lại cấu kết với Giản Vu Ngôn chỉnh bọn tớ? Tớ thất vọng về cậu quá rồi đấy”.

“Ai bảo các cậu phá hỏng hôn lễ của tớ?”. Lâm Nhan Ngạn cây ngay không sợ chết đứng, tiếp tục thở dài, “Hơn nữa, ai mà biết cậu lại yêu cậu ta sâu đậm đến thế?”.

Dụ Vi Hề cười khúc khích, “Tớ cũng không ngờ sẽ có một ngày như thế”.

Lâm Nhan Ngạn đảo mắt, “Vi Hề, Mộ Tử Khâm đã từng nói cậu ta yêu cậu chưa?”.

Dụ Vi Hề lắc đầu, “Anh ấy làm gì có chuyện sẽ nói mấy lời tâm tình như thế chứ?”.

“Nếu như tớ có cách khiến cậu ta nói ra thì sao?”. Lâm Nhan Ngạn nháy nháy mắt.

“Cậu có cách gì?”. Dụ Vi Hề tò mò.

Mắt Lâm Nhan Ngạn chợt sáng lên, “Cứ chờ mà xem”.

Chương cuối

“Vì thế sau đó khi cậu đến tìm tôi, tôi đã lừa cậu là Vi Hề đã đi châu Âu với Giản Vu Ngôn”. Lâm Nhan Ngạn nói: “Mọi chuyện là vậy”.

“Vậy Vi Hề bây giờ đang ở đâu?”. Mộ Tử Khâm hỏi.

“Nói cho cậu biết cũng được, có điều, trước hết cậu phải cho chúng tôi biết rốt cuộc cậu có yêu Vi Hề hay không”. Lâm Nhan Ngạn hỏi.

Mộ Tử Khâm sốt ruột, “Sao tôi phải trả lời câu hỏi này của cậu? Mau nói cho tôi biết Vi Hề đang ở đâu!”.

“Không được”. Thái độ Lâm Nhan Ngạn rất kiên quyết, “Tôi cứ muốn nghe chính miệng cậu nói yêu cậu ấy cơ”.

“Lâm! Nhan! Ngạn!”. Mộ Tử Khâm trừng mắt nhìn cô, ánh mắt bắt đầu bốc hoả.

“Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu”. Lâm Nhan Ngạn thổi thổi móng tay, “Mẹ Vi Hề ở bên Mỹ đang rất nóng lòng tìm bạn trai cho cậu ấy đây, chậm thêm chút nữa chỉ sợ cậu sẽ không làm gì được nữa đâu”.

Mộ Tử Khâm vẫn trầm mặc, hàm dưới căng ra, gân xanh hai bên thái dương cũng nổi lên. Ngô Luật Quần vội vàng dùng thân mình bảo vệ cho Lâm Nhan Ngạn, rất sợ Mộ Tử Khâm trong phút kích động sẽ giết cô bịt đầu mối.

Nhưng đúng lúc này, Mộ Tử Khâm lại nói tuy khẽ mà rõ ràng, “Đúng, tôi yêu cô ấy, tôi yêu Dụ Vi Hề”.

Không chỉ có Lâm Nhan Ngạn mà ngay cả Ngô Luật Quần cũng vô cùng kinh ngạc. Không ngờ Mộ Tử Khâm cũng sẽ nói mấy lời này? Cậu ta thực sự nói ra rồi?!

Vừa dứt lời thì có tiếng động phát ra từ trên cầu thang, Mộ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn thấy Dụ Vi Hề.

Cô đứng trên cầu thang, nhìn anh thật chăm chú, trong ánh mắt có kinh ngạc, có kích động, có vui mừng, có yêu thương.

Trong tình cảnh đó, Mộ Tử Khâm lại cắn chặt răng, tay nắm chặt đến phát ra tiếng canh cách. Khi anh đi khắp thế giới tìm kiếm thì không ngờ cô gái này lại bình tĩnh ngồi đợi ở đây? Nghĩ vậy, Mộ Tử Khâm hét lên một tiếng, xông luôn lên kéo Dụ Vi Hề vào căn phòng trên lầu.

“Anh chưa từng thấy cậu ta giận dữ như vậy bao giờ, Vi Hề không sao chứ?”. Ngô Luật Quần lo lắng.

“Cậu ấy nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, có điều đấy cũng là báo ứng cho việc cậu ấy phá hoại tiệc cưới của em thôi”. Lâm Nhan Ngạn lộ ra ánh mắt khát máu, “Kẻ phá hỏng hôn lễ của ta tất cả sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp”.

Nghe vậy, Ngô Luật Quần rùng mình một cái. Xem ra, sau này mình phải tự cầu nhiều phúc rồi.

Khoá chặt cửa vào xong, lửa giận tích tụ đã lâu của Mộ Tử Khâm rốt cục cũng bùng lên, anh nắm hai vai cô, hét ầm lên: “Dụ Vi Hề, em thật to gan, dám đùa giỡn với anh!”.

Dụ Vi Hề lần này không hề sợ hãi, trong ánh mắt cô ẩn chứa nét vui mừng, “Mộ Tử Khâm, anh… thực sự yêu em ư?”.

Mặt Mộ Tử Khâm hơi đỏ lên, cứng miệng nói: “Ai bảo anh yêu em, anh chỉ là muốn biết chỗ em đang ở từ miệng Lâm Nhan Ngạn rồi tóm em về cho một trận thôi”.

Dụ Vi Hề lẳng lặng nhìn Mộ Tử Khâm. Anh gầy và tiều tụy đi nhiều, râu không cạo rậm hẳn lên. Xem ra, hai tháng qua anh đã chịu không ít cực khổ.

Trong nháy mắt cô hiểu ra, nếu như mình không quan trọng, nếu như anh ấy không yêu mình thì tại sao phải vất vả đuổi theo như vậy chứ?

Dụ Vi Hề cụp mắt xuống, vòng tay níu cổ anh, chủ động hôn, “Mộ Tử Khâm, em yêu anh”.

Mộ Tử Khâm nhìn cô thật chăm chú, “Em nói cái gì?”.

Dụ Vi Hề chậm rãi nói: “Em nói rằng em yêu anh, rất yêu, rất yêu anh”.

“Nếu vậy thì hãy mở cái này ra đi”. Mộ Tử Khâm lấy quả cầu hương bằng bạc ra đưa cho cô.

Dụ Vi Hề làm theo, cô kinh ngạc phát hiện ra bên trong nó có một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh.

Mộ Tử Khâm cầm lấy c


Lamborghini Huracán LP 610-4 t