XtGem Forum catalog
Bạn học chào em

Bạn học chào em

Tác giả: Tát Không Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322834

Bình chọn: 9.5.00/10/283 lượt.

trong trẻo mát lạnh nhưng nhiệt độ giữa bọn họ lại đang nóng lên hừng hực. Anh cởi váy ngủ cô ra, cơ thể trần trụi của cô dưới ánh trăng toả ra ánh sáng trong suốt đẹp đến không nói nên lời. Mộ Tử Khâm há miệng ngậm lấy nơi mềm mại yêu kiều của cô, dùng cái lưỡi linh hoạt khiêu khích nụ hoa đỏ sẫm, chậm rãi vẽ nên những vòng tròn đầy mê hoặc. Dụ Vi Hề cảm thấy toàn thân cô như có dòng điện chạy qua mang đến một cảm giác tê dại, cô níu chặt cổ anh, mười ngón không tự chủ được len vào mái tóc anh. Mỗi chỗ cơ thể hai người tiếp xúc đều như có một ngọn lửa nhỏ đang cháy lên. Nhiệt độ từ từ dâng cao, cảm xúc mãnh liệt từ từ thăng hoa, tình dục từ từ bùng lên. Dụ Vi Hề cắn môi dưới, kìm lại tiếng rên rỉ đã sắp ra khỏi miệng. Mà Mộ Tử Khâm thì cúi đầu thở dốc, vội vã muốn trút hết ra. Anh cởi quần bơi để khối lửa nóng đã đứng thẳng từ lâu được thả ra ngoài. Sau đó, anh cởi quần trong của cô để lộ ra con đường mòn vào nơi u mê ấy. Rồi anh thong thả hoà mình vào trong cơ thể cô từng chút từng chút một. Sự kết hợp của hai người mang đến cảm giác sung sướng và niềm khoái cảm tột cùng. Bọn họ ôm chặt lấy đối phương, hôn nhau mãnh liệt. Trong bóng tối, bọn họ cùng nhau luật động, cùng nhau nhảy một điệu nhảy điên cuồng hoang dã…

Khi tia nắng mặt trời buổi sớm đầu tiên chiếu vào phòng, Dụ Vi Hề tỉnh dậy.

Cảm giác thứ nhất là, cả người đau nhức, khung xương như sắp vỡ ra – bởi vì tối hôm qua bọn họ đã làm rất nhiều lần, bể bơi, trong bếp, trên sofa trong phòng khách, phòng ngủ.

Cảm giác thứ hai là, phía người dưới đang sưng đỏ – bởi vì tối hôm qua bọn họ đã làm rất nhiều lần, bể bơi, trong bếp, trên sofa trong phòng khách, phòng ngủ.

Cảm giác thứ ba là, xấu hổ chết mất, không biết phải đối mặt với Mộ Tử Khâm thế nào đây – bởi vì tối hôm qua bọn họ đã làm rất nhiều lần, bể bơi, trong bếp, trên sofa trong phòng khách, phòng ngủ.

Ngay cả chính bản thân Dụ Vi Hề cũng không hiểu sao lại thế. Không ngờ cô… cô đã tự nguyện lên giường với Mộ Tử Khâm, sao lại để anh đi vào mình cơ chứ?

Đang suy nghĩ thì một cánh tay vòng qua thắt lưng cô, giọng nói của Mộ Tử Khâm vang lên từ phía sau: “Em đang hối hận đấy à?”.

Dụ Vi Hề không biết nên trả lời thế nào, lúc lâu sau cô hỏi: “Mộ Tử Khâm, vì sao anh nhất định phải bắt tôi làm bạn gái anh? Là vì trả thù ư?”.

“Em tưởng anh buồn chán đến mức đấy chắc?”. Mộ Tử Khâm hừ nhẹ một tiếng.

“Vậy rốt cục là vì sao?”. Dụ Vi Hề nhất quyết muốn biết rõ ràng.

“Bởi vì”. Mộ Tử Khâm chậm rãi nói: “Bởi vì anh muốn làm như vậy, luôn luôn… vẫn muốn làm như vậy”.

Nghe vậy, tim Dụ Vi Hề thót lên rồi lại chậm rãi thả lòng giống như uống một cốc nước có ga pha lẫn bia vậy, có chút ngẩn ngơ, có chút ngọt ngào. Cô hỏi lần thứ ba: “Mộ Tử Khâm, anh thích tôi sao?”.

Mộ Tử Khâm không trả lời thẳng, anh chỉ nói rằng: “Tiếp tục qua lại với anh rồi em sẽ biết”.

Dụ Vi Hề nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, vừa yên bình vừa ấm áp. Mà lồng ngực phía sau lưng cô đây cũng ấm áp như vậy. Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên trong cô: “Em đồng ý với anh”.

Mộ Tử Khâm vội vàng xoay người Dụ Vi Hề lại, nhìn thẳng vào cô, “Em nói lại lần nữa đi”.

“Em nói”, Dụ Vi Hề nhìn vào đôi mắt hổ phách của Mộ Tử Khâm, nói từng chữ một: “Em muốn thử ở bên anh một lần”.

Nghe vậy, Mộ Tử Khâm bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó, anh cúi người xuống hôn lên môi cô.

Dụ Vi Hề nhắm mắt lại, cô không hối hận về quyết định này. Qua khoảng thời gian ở chung này, cô đã dần dần hiểu được Mộ Tử Khâm. Anh rất quan tâm đến cô, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng cô biết rõ trong lòng anh rất quan tâm đến cô. Còn cô cũng nảy sinh một tình cảm khác với anh, một tình cảm mà cô không diễn tả được.

Kết quả là, Dụ Vi Hề dọn tới nhà Mộ Tử Khâm, bọn họ bắt đầu chính thức yêu nhau.

Thế nhưng, Dụ Vi Hề vẫn nghĩ quan hệ của hai người không nên công khai. Chính vì vậy lúc ở khách sạn cô cố gắng hết sức giữ khoảng cách với Mộ Tử Khâm.

Trưa hôm này, lúc cô đang cầm hộp cơm chuẩn bị đưa cho Mộ Tử Khâm như thường lệ thì Ân Đình Phương cười mờ ám nói: “Vi Hề, lại đi đưa cơm hộp tình yêu cho tổng giám đốc đấy à? Hai người thật ngọt ngào, làm người ta ước ao chết đi được. Này, tiết lộ chút đi, chuẩn bị lúc nào thì kết hôn thế?”.

Dụ Vi Hề luống cuống, vội vã xua taym “Đâu có, đâu có, tôi với Mộ Tử Khâm chỉ là bạn bè bình thường”.

Ân Đình Phương không tin, “Thôi đi, rất nhiều người đều nhìn thấy hai người thường cùng đi làm, cùng về nhà, còn giả bộ gì nữa? Này, sau này thành phu nhân tổng giám đốc rồi nhớ chiếu cố tí chút cho bọn tôi đấy, biết chưa hả?”.

Dụ Vi Hề cố gắng giải thích: “Tôi và Mộ Tử Khâm thực sự không có gì mà!”.

Ân Đình Phương nhíu mày, “Vi Hề, cậu nói dối tôi như thế tức là chưa coi tôi là bạn rồi”.

Thấy Ân Đình Phương tức giận, Dụ Vi Hề dưới tình thế cấp bách liền nghĩ ra một cái cớ rất nát: “Mộ Tử Khâm là gay”.

Ân Đình Phương trợn to mắt, “Tổng giám đốc Mộ là gay!”.

Dụ Vi Hề bịt miệng Ân Đình Phương lại sau đó lôi cô vào toilet nữ, nói nhỏ: “Là thật đấy, cô ngẫm lại xem, bình thường anh ta có hay nổi máu háo sắc với phụ nữ không?”.

Ân Đình P