
ời…
Từ hôm nay trở đi, ác mộng của Dụ Vi Hề đã bắt đầu. Với một người điên cuồng chuẩn bị cho hôn lễ của mình từ khi năm tuổi như Lâm Nhan Ngạn mà nói, hôn lễ là thứ còn quan trọng hơn tính mạng. Bởi vậy, tất cả đều không thể sai sót, tất cả đều phải hoàn mỹ.
Chính vì vậy mà cô đích thân lo tất cả mọi thứ từ việc lớn như đặt tiệc cưới cho đến việc nhỏ như chọn mẫu bao lì xì, tất cả cô đều tự quyết định. Mà nhiệm vụ của Dụ Vi Hề chính là làm trợ lí cho cô. Đây là một tháng bận rộn nhất trong cuộc đời Dụ Vi Hề, thời gian ngủ mỗi ngày của cô không được đến năm tiếng, lúc nào cũng phải hối hả ngược xuôi với Lâm Nhan Ngạn khắp thành phố, mệt đến suy nhược cả người. Mãi tới đêm trước hôn lễ, cái đầu bận đến rối tung rối mù của cô mới bỗng nảy ra một câu hỏi: “Ai là chú rể thế?”.
“Cậu cũng biết người đó đấy”. Lâm Nhan Ngạn nháy mắt mấy cái.
“Là ai cơ?”. Lòng hiếu kì của Dụ Vi Hề nổi lên.
“Ngô Luật Quần”. Lâm Nhan Ngạn nói.
Dụ Vi Hề cười hỏi: “Các cậu sao lại đến với nhau thế? Nhưng đúng là hai người rất xứng đôi, Ngô Luật Quần là một người rất tốt”.
“Chẳng phải nhờ phúc của cậu hay sao, sau khi cậu vỗ mông biến mất, Mộ Tử Khâm ngày nào cũng tới tìm tớ đòi địa chỉ. Tớ thà chết chứ không chịu khuất phục, thế nào cũng không chịu cho cậu ta, thế là cậu ta bắt đầu đuổi giết tớ. May mà hồi đó tớ thông minh, dùng nhan sắc dụ dỗ Ngô Luật Quần, lừa anh ấy chống đỡ giúp tớ, tớ mới có thể bình an sống hết cấp ba”. Lâm Nhan Ngạn nhăn nhăn cái mũi cao thẳng, “Sau đó tớ nghĩ, nếu đã phải hy sinh nhan sắc để dụ dỗ rồi thì đâu thể để anh ấy được lợi, thế là tớ tóm anh ấy về làm chồng”.
“Nhan Ngạn, cực khổ cho cậu rồi”. Dụ Vi Hề hít hít mũi, “Đều tại tớ mà cậu bị Mộ Tử Khâm ức hiếp”.
“Chính thế”. Lâm Nhan Ngạn tự đắc nhướn mày, “Bây giờ còn oán giận vì phải cực khổ làm phù dâu cho tớ nữa không?”.
“Không, tuyệt đối không, làm phù dâu của cậu là vinh hạnh rất lớn của tớ”. Dụ Vi Hề nịnh nọt nói, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, cô lo lắng hỏi: “À này… Mộ Tử Khâm, cũng tới tham gia hôn lễ ư?”.
Tuy rằng chuyện đã qua lâu rồi nhưng nhớ tới anh cô vẫn cứ sợ như trước.
Lâm Nhan Ngạn an ủi: “Yên tâm, hình như cậu ta vì bị thương hay gì đó nên còn đang ở Úc. Thế nên phù rể đành phải nhờ người khác”.
“Cảm tạ trời đất”. Dụ Vi Hề lau mồ hôi.
“Nhưng mà Vi Hề này, chiêu năm đó của cậu đúng là rất ác”. Lâm Nhan Ngạn bội phục sát đất, “Quả thật là chó sủa không cắn người, cậu đã lưu lại thành công trong trí nhớ của Mộ Tử Khâm một vết nhục nhã không thể xóa nhòa. Biết không? Lúc đó … ít nhất… có một nghìn người đã tận mắt nhìn thấy cái cậu ta mặc chính là quần đùi hình quả quýt màu đen, có rất nhiều người đã dùng điện thoại di động để lưu lại chứng cứ mãi mãi. À ừ thì, tớ cũng làm một kiểu… Nhìn này, nét lắm đúng không, phải công nhận, mông thằng bé này cong thật… Mà này, mọi người bàn tán sau lưng cậu ta tròn một năm, ha ha ha, mặt cậu ta cũng muối cả một năm. Sau đó, cậu ta ra nước ngoài du học, aiz, cậu bé đáng thương, có khi không bao giờ… vượt qua nổi nỗi ám ảnh này mất…”.
Nhìn bức ảnh quần lót rõ nét trong điện thoại di động, nghe Lâm Nhan Ngạn miêu tả tình trạng thảm hại của Mộ Tử Khâm, Dụ Vi Hề không hề vui mừng mà cô bắt đầu run.
Mộ Tử Khâm nhất định sẽ giết mình, nhất định.
Đảo mắt đã đến ngày cưới, sáng sớm Dụ Vi Hề đã bị đánh thức giúp Lâm Nhan Ngạn mặc quần áo, trang điểm, thu xếp đồ đạc, tiếp đón khách khứa… Cuối cùng, đầu óc cô choáng váng, cả người cạn sức, suýt nữa thì nghoẻo tại chỗ.
Tất cả đều diễn ra rất hoàn hảo, tiệc cưới đã bắt đầu. Trên sân khấu tràn ngập hoa tươi, cô dâu chú rể đang đứng trò chuyện với người dẫn chương trình.
“Vừa rồi là lời thề của chú rể, một tình cảm sâu nặng thật cảm động”. Người dẫn chương trình ôm ngực, giọng nói nghẹn ngào. Sau đó đưa micro cho cô dâu Lâm Nhan Ngạn: “Vậy tiếp theo, chúng ta hãy nghe những lời cô dâu muốn nói trong ngày hôm nay”.
Lâm Nhan Ngạn xinh đẹp hoàn mỹ ưu nhã nhận lấy micro, không biết lấy từ đâu ra một tập giấy A4 dày cộp, đôi môi đỏ khẽ mở ra: “Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn những người dưới đây: Một, cửa hàng bán hoa Lệ Thế vì họ đã chuyển hoa hồng từ Hà Lan sang đây cho tôi bằng đường hàng không mà đến nơi vẫn rất tươi. Hai, bộ phận ẩm thực của khách sạn Vạn Hào vì họ đã đưa thịt bò Kobe Nhật Bản tươi sống đến đúng giờ. Ba…”.
Phù dâu Dụ Vi Hề đứng ngay sát sân khấu bất đắc dĩ cười cười. Nhưng đối với người lên kế hoạch cho đám cưới của mình từ lúc năm tuổi như Lâm Nhan Ngạn mà nói, việc này cũng không tính là quá đáng.
Dụ Vi Hề bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai cô gặp nhau Lâm Nhan Ngạn đã hỏi cô rằng đám cưới thích hoa bách hợp hay là hoa hồng tươi. Lúc đó đúng là làm cô sợ hết hồn. Không ngờ nhiều năm như thế đã trôi qua. Đúng là thời gian qua nhanh, năm tháng như thoi đưa, thời gian thấm thoát, thời gian qua mau, năm tháng trôi như nước chảy, năm tháng không chờ đợi ai,…
Đang lúc khiêu chiến với giới hạn thành ngữ của mình, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một người con trai: “Dụ Vi Hề, rốt cục cậu đã quay về”.
Dụ Vi Hề như b