Bạch Nhật Huyên Tiêu

Bạch Nhật Huyên Tiêu

Tác giả: Quân Khuynh Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324134

Bình chọn: 9.00/10/413 lượt.

ng có cái ôm ấm áp đó nữa, Bạch Nhật Huyên trằn trọc, tâm thần bất an. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cô ra, ngay thời điểm tiếng sấm thứ nhất vang lên anh đã đứng ngoài cửa phòng cô. Anh biết, cô nhất định sợ hãi nhiều lắm.

Mặt cô hướng đến tiếng nổ trước cửa sổ sát đất, cảnh giác mà nhìn chằm chằm, sợ hãi một cái gì đó sẽ từ nơi đó nhảy ra. Cơn sợ này cũng ép lui cơn buồn ngủ của cô.

Anh tới gần bên giường cô, mềm mại chạm vào tấm lưng cô đưa về mình. Cô vẫn nhát gan như vậy, vẫn sợ hãi những thứ mà anh thấy vớ vẩn, “Đừng sợ, anh ở đây.” Bạch Nhật Tiêu dịu dàng nói xong, giống như trước kia, cẩn thận trấn an cảm xúc của cô.

Bạch Nhật Huyên như chim sợ cành cong, ngay khi anh vừa chạm vào đã cuống quít ngồi dậy lui về phía sau, ánh mắt phòng bị nhìn chăm chăm vào anh. “Anh…” Bây giờ là buổi tối, cả hai đang ở một mình trong phòng cô.

[1'>: Tiệc đón gió tẩy trần, một cách nói dành cho việc chủ nhân hoặc một người nào đó mở tiệc đón khách từ phương xa đến.

Chương 20: Tình cảm được chú ý đến.

Nhưng là, anh căn bản không thể dễ dàng tha thứ cho việc cô quẳng anh cho người khác, càng không dễ dàng tha thứ cho việc cô yêu người khác!

Anh biết cô đang sợ hãi điều gì. So với đêm tối và giông tố, cô càng sợ nết sói của anh hơn. “Anh sẽ không thương tổn em, không cần trốn anh xa như vậy.” Anh xoa xoa tay cô, để hơi ấm nhanh chóng truyền sang lòng bàn tay nhỏ ấy. Bạch Nhật Huyên ngoan ngoãn không phản kháng, hiển nhiên là do bản năng vẫn luôn tin tưởng ở anh. “Anh ở ngay bên cạnh em, nếu sợ thì lại đây.” Bạch Nhật Tiêu ngồi trên giường cô, không chạm vào cô, chỉ đơn giản bên cạnh như thế, thậm chí, không còn nhìn cô.

Có anh ở đây, cô quả thật yên tâm nhiều lắm. Sự bảo vệ lớn lao mạnh mẽ đó đủ để đẩy xa ngàn dặm mọi thương tổn đau đớn. Chỉ cần ở trong vòng bảo vệ này, anh sẽ không thương tổn cô, và Bạch Nhật Huyên cô, cái gì cũng không cần lo lắng nữa. Bạch Nhật Huyên im lặng nằm, anh lặng lẽ ngồi, mặc kệ việc không ai nói chuyện, nhưng không khí cũng ấm áp vô cùng. Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sấm khiến cho cô nắm chặt góc áo anh theo bản năng, rụt lui lại về phía hông Bạch Nhật Tiêu. Như vậy có thể cảm giác được vòng bảo vệ của anh.

Anh cầm lấy tay cô, dần dần nằm xuống, nhưng không ôm chặt lấy cô. Cô dịch ra bên ngoài, giữ một khoảng cách nhất định với anh.

“Anh sẽ không thương tỏn em, yên tâm ngủ đi.” Anh dịu dàng khuyên giải, an ủi, động tác thân mật nhất cũng chỉ là nắm bàn tay nhỏ run run kia. Anh ở bên ngoài chăn, cô vùi người vào trong chăn. Anh vẫn nằm thẳng, không nhìn cô, mặc kệ việc cô luôn luôn đề phòng mình, ánh mắt hoảng sợ chưa từng rời đi nhất cử nhất động của mình. Bỗng nhiên bên ngoài cửa sổ lại ầm ầm một tiếng sấm vang, gần như cùng lúc đó, cô đột nhiên trốn vào lòng anh. Bạch Nhật Tiêu ôm cô vào lòng, cô lui vào ngực anh, chỉ còn nghe thấy tiếng sấm nho nhỏ.

Đợi cho tiếng sấm qua đi, Bạch Nhật Huyên mới giật giật ở trong lòng anh, anh nhẹ nhàng buôn cô ra. Một cái ôm, khiến cho cả hai dựa vào nhau càng gần. Khoảng cách ở giữa là một tấm chăm, phòng tuyến cuối cùng của cô, anh cũng không có công phá. Tay Bạch Nhật Tiêu xuyên qua vai cô, bịt kín lỗ tai. Dưới sự bảo vệ của anh, cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Mặc kệ việc cả hai cùng ôm nhau ngủ qua một đêm, cô vẫn cố ý một cách vô tình trốn tranh anh, phòng bị anh. Có lẽ là vì còn sợ hãi, có lẽ là vì, mối quan hệ của hai người có sự lờ mờ thay đổi nào đó. Anh không bức bánh cô, chỉ đơn giản lấy phương thức tốt nhất tiếp tục yêu cô, che chở cô. Anh vẫn còn nhiều kiên nhẫn, đợi cô mở tâm của mình ra hướng đến anh.

Bạch Nhật Tiêu đã cẩn thận giúp cô chuẩn bị tốt thủ tục khai giảng, còn cô vẫn trong trạng thái hốt thoảng mà bình yên vượt qua mùa hè năm thứ nhất sau khi gặp lại anh.

“Huyên Huyên.” Trước khi cô xuống xe, anh gọi lại, đưa một túi sữa nóng ra.

Cô xấu hổ nhận sữa xong, anh còn bồi thêm, “Tan học anh tới đón em, nhớ chờ anh.” Vẫn dịu dàng như trước.

Bạch Nhật Huyên không thể cự tuyệt, bởi vì anh một khi nói được ắt hẳn sẽ làm được. Cô cơ hồ nhớ đến cuộc sống cũng được anh nắm giữ trong tay như trước kia, mỗi ngày cùng anh đi học, từng bước đi trong cuộc đời anh đều sắp xếp tốt, ngoại trừ việc không đuổi sạch nam sinh trong lớp ra ngoài, quan hệ hiện tại của hai người lại nhắc nhở cô về quá khứ. Anh vẫn quan tâm đến cô như thế, còn nhớ rõ hôm nay là ngày cô không được thoải mái, mang theo sữa nóng cho cô. Nếu Bạch Nhật Huyên cô một mình ra ngoài, khẳng định là quên chuyện này tuốt luốt.

Trong lúc cô đương xuất thần suy nghĩ, Từ Khả Hân vỗ vỗ vai cô, “Nghĩ cái gì thế hử?”

Bạch Nhật Huyên lắc đầu.

“Có ‘soái ca ca’ thật tốt nha, mỗi ngày đều có thể đưa đón cẩn thận vầy a.” Cô nàng hâm mộ nói.

“Có người yêu đẹp trai cũng thật tốt nha, anh Hạo Nhiên đưa tới đón lui cũng đâu có thiếu ~” Bạch Nhật Huyên giỡn mặt cô bạn. cô biết, gần đây Từ Khả Hân cùng Quý Hạo Nhiên tình cảm đang nảy nở, nhưng chưa báo đáp gì cho bà mối này là cô cả.

Từ Khả Hân thẹn thùng trừng trừng mắt, liếc cô một cái, “Cậu thật đáng ghét!” Cô nàng làm


Old school Swatch Watches