
rằng, em khóc xấu lắm à? Tôi đã nói…
– Biết.. hic hic..
– Nằm xuống ngủ 1 giấc, sẽ ko sao.Ok?
Tôi cũng định ngủ 1 lát vì đã mệt mỏi quá, nhưng nhìn kim đồng hồ chỉ 10 giờ 30 khuya, tôi đã hứa với dì… tôi phải về…
……………
DJ lôi tôi lên xe và đưa tôi về nhà, tôi ko có cách nào để thoái thác, vì ai cũng biết sức mạnh của DJ. Mà thật ra, tôi cũng cần có ai đó đưa về ban đêm thế này, an ninh khu tôi ở ko tốt cho lắm…và hơn nữa, C.K đã ko còn là Bodyguard của tôi, từ hôm nay.
::Nhà Giang::
Tôi đến cửa nhà lúc 11h50. Dù sợ nhưng tôi vẫn thản nhiên đi vào cửa, mặc kệ dì đang chống nạnh ở lối vào. DJ dựng xe và nhìn theo.
– Giang, sao thế hả? Thằng Kiệt đâu?
– Chia tay rồi”
– CÁI GÌ? KO PHẢI HÔM NAY CON RA MẮT BA NÓ SAO?
– Dì…đừng lớn tiếng, con nhức đầu lắm!
– Hả? ăn nói với dì thế hả? Còn anh ta là ai? Sao con lại về khuya khoắt thế? Lần trước đã hứa…
– Đừng la lối nữa. Để cho cô bé yên
DJ lên tiếng cắt ngang tràn câu hỏi xối xả và bực bội của dì tôi, điều đó làm dì Út tôi chưng hửng và quay lại.. nhưng anh đã nổ máy xe và vọt đi.
– Ai vậy, Giang?
– DJ.
– Gì?
Tôi ko muốn giải thích thêm, và khụyu xuống.. lúc này dì mới nhận ra sự suy sụp của tôi.
– Có chuyện gì vậy, Giang?
Tôi vừa khóc vừa kể cho dì nghe chuyện tôi đã gặp mẹ ở nhà của C.K. Dì cũng ko giấu nổi sự bàng hoàng…
– Thôi con, đừng khóc… Tất cả là duyên nợ nó thế. Hai đứa yêu nhau thì chuyện đó cũng vượt qua được thôi
– Làm sao vượt qua??? Dì bảo con làm sao? Hắn ghét mẹ con, con ghét ba hắn… người cướp mẹ đi…….tụi con giờ là kẻ thù của nhau!
– Đừng nghĩ như vậy! Ba mẹ con ko sống hạnh phúc với nhau thì hãy để mẹ con đi tìm hạnh phúc riêng của mình…
– Nhưng mẹ bỏ con! Để lấy ông ta!! bao năm ko hề thăm con!
– Ba con đã ko cho mẹ con biết con đang ở đâu. Ông ấy đem giấu con, để trừng phạt cô ấy. Dì lại ko biết gì về mẹ con…
Tôi mới hiểu, tại sao ba tôi luôn ông tránh né gặp tôi vì ông cảm thấy có lỗi với tôi… Nhưng cho dù thế, tôi ko hề giận gì ba tôi cả. Ít ra, ông vẫn lo lắng và thăm tôi mỗi tháng, cả khi tôi bị tai nạn trong bệnh viện. Khi đó, mẹ đang sống sung sướng trong căn nhà to lớn kia. >_<
Whew.. tôi ngủ 1 giấc dài với những cơn mơ chập choạng kỳ quái, căn nhà trên sườn đồi bị lũ cuốn trôi đi! TT___TT Tôi đang bơi hoảng loạn trong dòng lũ…….. thì bỗng có 1 tên cướp biển đến cứu tôi,, yeah..cướp biển DJ. Ko thấy C.K đâu cả.
Suốt 2 ngày… 3 ngày…1 tuần rồi 2 tuần… hắn ko xuất hiện, và thậm chí, giống như là tan biến đi. Chấm hết. Tôi cũng ko muốn gặp hắn.
………………
Tôi quyết định trở lại Kana Studio. -___- Quên đi lời hứa hôm nào, mà cũng là, chính hắn đã vi phạm giao ước trước.. ACKK! Thật ngớ ngẩn, lúc này, chúng tôi đã broke up rồi thì còn giao ước gì nữa!
::Kana Studio::
- Welcome back, Giang!
- Tụi chị vẫn mong em trở lại! ^^
- Đừng nghỉ nữa nhé!
- Okay..thanks..
Mọi người chào đón tôi 1 cách niềm nở khiến tôi cũng cảm động, và dần quên đi chuyện buồn riêng… Yeah..công việc, công việc… và tốt nghiệp.. Cố lên, Giang!
………
- Giang, em ghé phòng đĩa lấy cái album Vol 6 của Ca sĩ Đan Trường về đây nhé.
- Okay..
- Chìa khóa nè!
Tôi chụp cái chìa khóa chị Kim thảy cho, và đi lên tầng 3… Phòng đĩa à? Có phải căn phòng hôm trước với dàn kệ đầy CDs? Chắc là nó.
:: Disc Playing Room::
Lần trước tôi ko cần chìa khóa, vì anh Lam đã mở sẵn, nhưng lần này tôi phải tra chìa vào ổ vì nó đóng kín im ỉm.
[Kịch'>
Tối thui. Công tắc đèn ở đâu nhỉ… Trong lúc tôi đang mò mẫm, thì đèn bật sáng khiến tôi hỏang hồn, và DJ thì đứng trước mặt với 1 tay đang chống lên cột, cạnh chỗ công tắc điện, tay kia đang xách cái tai nghe..
- OMG! Anh làm gì ở đây? Mà sao lại khóa cửa và tắt đèn?
- Tôi đang nghe nhạc, tôi vốn thích nghe trong bóng tối. Còn em, đi đâu?
- Em cần lấy cái đĩa…
Tôi bước tới chỗ dãy kệ để tìm cái album vol 6, nhưng cảm giác DJ đang nhìn tôi chăm chăm khiến tim tôi đập thình thịch.
Chương 62
DJ chợt bước tới sát cạnh tôi, với tay lấy hộ cái đĩa mà tôi cố nhón chân để lấy.. Nó ở trên tầng kệ khá cao…hic… T___T
- Cảm ơn.
- Ko cần cảm ơn, vì tôi cần em giúp lại 1 việc
Nói rồi DJ kéo tôi lại chỗ chiếc máy và cho tôi nghe 1 bản nhạc trong máy.. lại là nhạc tiếng Anh.. tôi chỉ nghe được cái gì đó “My sunshine” hay “Waiting so long..” gì đó. TT___TT
- Tôi nghĩ là nó có chỗ gì đó ko ổn, em có thấy?
- Khúc đầu thì trầm, khúc sao cũng trầm…chả có cao trào gì…nghe chán.
Tôi cũng ko nghĩ là tôi nói đúng. TT___TT Nhưng đó thật là những gì tôi cảm nhận mà… Gã mở máy nheo mắt nghe lại 1 cách suy tư..rồi gật gù..
- Ok, em đúng. Cảm ơn!
Hả? Tôi vừa nghe…
- Cảm ơn à? Ehh…nó ko có trong từ điển của anh mà! hey!
DJ ngơ ngác nhìn tôi rồi như nhận ra mình vừa buột miệng nói 1 từ “mới toanh”. Gã lúng túng hay nói đúng hơn là quê độ và đẩy tôi ra ngoài..
- Em xong việc rồi, đi ra!
Hơ.. cái vẻ này, chẳng giống DJ chút nào cả. Thật buồn cười… tôi đẩy cánh cửa trở vào và ló đầu vô..
- Anh như thế thật dễ thương hơn đó! ^-^
Và le lưỡi bỏ chạy. Hehe… haha… DJ xem ra cũng…con nít quá. ^__^ Tôi đã lâu rồi ko