pacman, rainbows, and roller s
Bạch mã hoàng tử

Bạch mã hoàng tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322834

Bình chọn: 9.00/10/283 lượt.

nh mắt không hẳn là giận dữ nhưng cũng làm tôi thấy sợ.

– Sao dì để nó đi làm?

– Va chạm nhiều sẽ khôn lớn hơn.

– Vẫn đi xe đạp hả Giang?

– Dạ..

– Àh..khi nào tốt nghiệp?

– Năm sau.

Cả năm nay, lần nào ghé ba tôi cũng hỏi câu ấy và tôi thì luôn trả lời y như thế giống như 1 thói quen hoặc là không biết hỏi gì nên ông chỉ hỏi…đại như vậy mà không hề để tâm lắng nghe. Ba tôi…và tôi. Nhìn vào ít ai nghĩ chúng tôi là cha con, cứ như tôi đang chào hỏi 1… người khách của dì. Hồi ấy, mỗi khi thấy thái độ thờ ơ, nhạt thếch của ba tôi thì tối về tôi lại ôm gối khóc tấm tức. Nhưng bây giờ, tôi coi đó là chuyện bình thường. Nếu ba tôi tỏ ra âu yếm cưng chìu.. không chừng, tôi sẽ thấy ngại.

Chương 17

– Tui đã đưa tấm ảnh cho anh trai bà rồi.

– Uh..thanks, tui biết rồi.

– Huh? Sao biết?

– Ảnh gọi cho tui.

– Thế.. ảnh có nói gì về tui không?

– Không… mà nói gì về bà?

Chẳng lẽ, tôi ko có ấn tượng gì với anh cả? Hic… chắc là thế, hôm ấy tôi chỉ mặc quần Kaki và T-shirt như khi đi học.

– Ah, ảnh có nói…

– NÓI GÌ???

– Trời, bà làm gì la lên dữ vậy?

– Sorry, nhưng nói gì?

– Ảnh nói bà có vẻ nhút nhát. Ack, bà mà nhút nhát là tui chết liền.

Nhút nhát à? Có không nhỉ? Tôi ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ mặc kệ câu sau của nhỏ Mai. Đúng rồi, hôm ấy tôi đã lúng túng như gà mắc tóc khi nhìn thấy anh lần đầu tiên. Phải rồi…

– Sao bà bảo không quen hắn?

Tiếng của Diệu lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Dù hơi giật mình nhưng tôi cũng cố giữ bình tĩnh để quay sang nhìn nó. Chắc nó đã chịu hết nổi sau 3 ngày im lặng, không hỏi tôi.

– Ah… bodyguard.. à không, bà nói, Chí Kiệt hả?

– Bà nghĩ tui nói ai?

– Lúc bà hỏi, tui chỉ gặp hắn có 1 lần, làm sao gọi là quen được?

– Vậy bây giờ?

– Có nói chuyện vài lần..vì hắn… ở gần nhà tui.

– Chỉ có vậy thôi ư?

– Chứ… có gì nữa?

– Bà có thích hắn?

– Điên à! KHÔNGG!

– Sure?

– Sure!

Nhỏ Diệu có vẻ hài lòng với câu trả lời mạnh mẽ của tôi. Nó cười toe toét và gật gù đi về chỗ ngồi, tay vuốt tóc và lẩm nhẩm gì đó.

Sure? Dĩ nhiên. Tôi không thích hắn. Tôi làm sao thích hắn được? Tôi chỉ yêu có Hoàng tử, chỉ có anh thôi. Mà ba ngày rồi, tôi không hề thấy anh.

– Anh bà… hình như mấy bữa nay không đi làm.

– Vậy hả? Tui không biết.

– Uhm…

Nhỏ này, nó không giúp được gì cho tôi cả. Thế mà, tôi đã nghĩ sẽ trông cậy vào nó và cảm ơn đời đã cho tôi có 1 người bạn như nó.

– Bà để ý anh tui hả?

Ackk! Câu hỏi bất ngờ của Mai làm tôi suýt lên cơn đau tim, miệng tôi mở ra nhưng không có chữ nào được thốt lên.

-Ê! Bà để ý anh tui! Bà thích ảnh rồi phải không?! Mặt bà đang đỏ gấc kìa!Yeah! Anh tui đẹp trai quá mà! Bà hã…umm..

Tôi phải chồm qua để bịt miệng nó lại, nó thậm chí không biết rằng chúng tôi đang ở trong lớp! Hai đứa ngồi bàn sau nhìn tôi với cặp mắt như mắt cá trê.

– Suỵt.. bà la lối gì thế hả?

– Bà.. thừa nhận đi!

– Yeah, you’re right…

– AHHA…ah. Sorry, tui sẽ nói nhỏ, bà yên tâm, tui là best friend mà…

Cái vẻ thì thầm xì xào của nó làm tôi hơi buồn cười, nó có vẻ rất khoái chí…còn tôi thì xấu hổ muốn chết. Nhưng… cũng hay, tôi đã có 1 đồng minh. Bây giờ thì đúng là tôi nên cảm ơn đời.

Mai viết cho tôi 1 mảnh giấy, bảo tôi chiều nay vào đưa cho anh. Không cần biết nó đã viết cái gì…chắc là nhắn nhủ gì đó, chỉ biết 1 điều, mảnh giấy này là cơ hội của tôi!

…………

::Kana Studio::

Suốt từ đầu giờ làm, tôi không sao tập trung được vào tấm banner quảng cáo trước mặt. Cứ nghĩ tới việc sẽ lên gặp anh ấy, tim tôi lại đập thình thịch như sắp bước lên xe hoa! Đồng hồ cứ trôi chậm chạp… tich tắc tich tắc từng giây. Và rồi, giờ phút trông chờ của tôi cũng đến khi chị Kim bảo “Nghỉ thôi”. Tôi không cần nấn ná thêm 1 phút nào, vội vã gom đồ và nhảy ra khỏi phòng. Mục tiêu tầng 4 nhắm thẳng!! Hihihi…

Ít nhất, tôi đã đứng trước cửa phòng anh được 10 phút và đã gõ cửa hết 2 lần. Nhưng không hề có chút phản ứng gì hay là anh không có ở trong đó?

– Tìm anh Lam à? Ảnh xuống phòng Nhạc cụ ở tầng 3 đó! Một chị trẻ trẻ đi qua chợt lên tiếng khi tôi vừa định bỏ đi.

Phòng Nhạc cụ ở tầng 3? Phòng Design của tôi ở tầng 2 còn Hoàng tử thì ở tầng 4. Tôi chưa bao giờ ghé ngang tầng 3 dù chỉ 1 lần. Phòng nhạc cụ ở đâu nhỉ? Khi tôi bước sâu vào dãy hành lang của tầng 3 thì tôi bị cuốn hút bởi tiếng nhạc, à không, phải nói là tiếng đàn chứ. Một bản nhạc cổ điển thì phải, cất lên du dương và êm ái… Arggg…tưởng tượng…có khi nào, Hoàng tử của tôi, trong bộ Complet có đuôi màu trắng đang ngồi đánh đàn Piano… Chắc tôi sẽ đổ cái rầm khi vừa nhìn thấy quá.

Cánh cửa phòng Nhạc cụ trước mặt tôi không đóng, nó mở gần nửa… nên tiếng đàn đã lọt ra ngoài và vang xa. Khi tôi đến và đứng ở ngay đó, tôi đã thấy hoàng tử Lam của mình…đang khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào tường.. Oh, không phải là anh đang chơi đàn. Anh bất chợt nhìn thấy tôi, rồi đưa ngón trỏ lên miệng, chu mỏ “Sụyt” ra hiệu cho tôi giữ im lặng và ngoắc tôi vào. Ohhh… dễ thương quá. Okay…im lặng… tôi cũng làm dấu hiệu y như thế và rón rén lách người bước vào trong.

“ÁHHH!!!!”

Chương 18

Đó là tiếng la của tôi. Tôi có nằm mơ cũng không