
cảm này sẽ về đâu? Nó chỉ biết lúc này nó đang rất nhớ… rất nhớ ai đó…
……………..
Bar Heaven…
Nhạc sình sịch, ai đó vẫn ngồi đó một mình với bao tâm trạng thỉnh thoảng lại uống một ngụm rượu…
Những ngày qua với hắn cứ như một chuỗi ngày dài ở Mỹ… Nhớ một người thương là cảm giác thật khó chịu… Càng muốn quên thì lại càng nhớ…
Hình ảnh của nó, nụ cười đó, đôi mắt lưu luyến lòng người, đôi môi đỏ mộng ấy… thân hình mảnh mai rồi những cái ôm siết chặt khiến nó như muốn tắt thở cùng những cái hôn điên cuồng mãnh liệt của hắn… Tất cả… tất cả hắn đều không thể quên…
Trong lúc đó, bỗng một giọng nói phá tan những suy nghĩ của hắn…
-“Giám đốc Jame anh cũng ở đây sao” –anh Tuấn ngạc nhiên khi thấy hắn ngồi một mình gục đầu trên bàn
-“Mọi người… đều ở đây sao” –hắn liếc sang nhìn xung quanh
-“Cả phòng hôm nay đi ăn để chuẩn bị chia tay Chi Lan, Giám đốc sẵn có anh ở đây, anh cùng chúng tôi góp vui chứ” – chị Thương đề nghị
-“Được thôi”
-“Giám đốc say lắm rồi, em nghĩ đưa anh ấy về trước đi” – nó lấy tay đỡ hắn
-“Chi Lan nói đúng đó, giám đốc say lắm rồi” – chị Hoa lên tiếng
-“Vậy mọi người vào chơi trước đi để em đưa giám đốc về” –anh Tuấn quay sang đỡ hắn
Ngay lúc đó, hắn hất mạnh anh Tuấn ra, nhìn sang nó… ánh mắt đó làm cho chị Hoa hiểu được vấn đề liền đưa ra quyết định
-“Thôi để Chi Lan đưa giám đốc về, dù sao Lan nó cũng biết chỗ Jame ở… chúng ta vào thôi nào” – chị Hoa đẩy mọi người vào trong…
Nó nhanh chóng đỡ hắn ra đón taxi, trên đường về ánh mắt của hắn vẫn luôn dán vào nó, có chút khó chịu… nó quay sang gắt
-“Anh không còn biết nhìn chỗ nào nữa sao”
-“Anh thích”
-“Tùy anh”
-“Anh muốn hỏi em..?”
-“Chuyện gì?”
-“Em còn yêu anh chứ”
-“…..”
Chiếc xe dừng trước chung cư, nó nhanh chóng xuống xe để phớt lờ câu hỏi của hắn…
Thật sự nó không biết còn yêu không? Hay là quá yêu …
Cả 2 dừng trước cửa phòng, giọng hắn thấp trầm vang lên…
CHAP 40: BÌNH YÊN QUA RỒI… SÓNG GIÓ LÊN NGÔI (2)
-“Chi Lan”
Thường ngày nghe người khác gọi tên mình nó thấy bình thường lắm mà sao hôm nay trái tim nó có chút xót xa như muốn tan chảy ra, sống mũi cay cay. Lại cái cảm giác này…Nó chẳng biết cái cảm giác này là gì mà luôn làm nó khó chịu…
Bất chợt cánh tay ai đó luồn qua eo ôm chặt lấy nó, nó không muốn chống cự…
-“Anh yêu em, quay về với anh”
Giờ phút ấy, nó chỉ ước những từ này có thể nói cách đây 3 năm vào cái đêm nó ra đi. Tại sao lúc đó anh không ngăn nó lại? Tại sao không nói với nó lấy một lời? Vậy mà hôm nay anh lại nói…Là tại sao? Nó không kìm được mà rơi nước mắt…
Hắn càng siết chặt nó hơn. Nó có chút đau nhưng cái đau đó không thể nào so sánh bằng cái đau trước ngực…
Hắn nhẹ nhàng cúi xuống trao một cái hôn dịu dàng trên trán, ai đó không tự chủ được lần mò xuống đôi môi đang đỏ mộng…
Như biết được hành động hắn chuẩn bị làm, nó có chút sợ…
-“Em không thể”
Hắn cảm thấy đau lòng nhưng nhẹ nhàng mỉm cười với nó, rồi kéo tay ai đó lên tận sân thượng, đưa nó lại một góc…
Hắn lạnh lùng buông tay nó ra, ánh mắt dịu dàng lúc nãy thay vào đó là tức… là giận… là hận…
-“Anh cho em 2 sự lựa chọn” –giọng nói của hắn lạnh lùng
-“Gì chứ”
-“Một là quay về với anh, anh sẽ cho em tất cả tiền, mọi thứ của anh và tất nhiên những thứ anh cho em sẽ nhiều hơn những tên đàn ông kia, em quá lời rồi còn gì, chỉ cần em quay về với anh”
-“Thứ 2 là gì nói đi”
-“Nhảy xuống dưới kia” – hắn chỉ tay về phía trước ý muốn nó phải nhảy xuống, ánh mắt lạnh lùng không chút thương xót cho nó..
Nó nhẹ nhàng đi về phía hắn, vòng tay qua ôm lấy cổ, thơm nhẹ vào má, ai kia như hài lòng mỉm cười…
-“Anh đã từng nghe câu đường cùng là lối thoát tốt nhất chưa” –giọng nói toát lên sự lạnh lùng, oán trách…
Nó buông hắn ra chạy thật nhanh đến thành sân thượng, bỏ lại ai nào là ngạc nhiên, lo sợ… chỉ còn một bước nữa thôi là nó có thể rơi tự do từ đây xuống dưới đó.
Cánh tay to khỏe của hắn kéo chặt nó vào lòng, hắn giận dữ như muốn bóp nát nó ra…
-“Em điên rồi hả, rơi xuống dưới có nước chết thôi”
-“Là do anh bắt tôi phải chọn”
-“Tại sao em có thể chọn người đàn ông khác mà với anh thì không?”
-“…”
Ánh mắt ai đó nhìn ai đó rất buồn, nó giận hắn lắm vì hắn làm nó đau … một vết thương có uống ngàn viên thuốc cũng không thể nào lành lại…
“Nếu như anh mong em quay về với anh, em sẽ quay về bằng tình yêu chân thành nhưng không phải vì tiền như anh nói, những thứ đó không phải là tình yêu của em, em thật sự không cần”
Người hắn bây giờ toát ra một ám khí thật đáng sợ, ánh mắt đỏ lửa, khuôn mặt xám xịt, hắn bế nó về phòng… Rồi chuyện gì xảy ra với nó cũng chẳng ai biết, chỉ hi vọng tình yêu sẽ là sức mạnh để bảo vệ nó…
……………………………………………………………………………………………………………………………………………….
CHAP 41: ĐÊM ĐỊNH MỆNH (1)
Hắn giận dữ, ném nó lên giường, trông hắn bây giờ thật đáng sợ…
Nó không biết hắn định làm gì, nhưng muốn thoát ra khỏi đây… lấy thế ngồi dậy…chạy thẳng ra ngoài
Vừa lúc tay nó tiếp xúc được tay cầm cánh cửa… thế nhưng nó chuẩn bị xoay tay mở chốt cửa định bỏ chạy, dáng người mảnh mai của nó lại bị ai kia từ phía sau t