
t bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình đang được Lý Duệ Thần đỡ.Khi Nghiêm Hi tới, đúng lúc bên trong đang trình diễn một vở tuồng về tình cha con, vốn là muốn để đến khi nó kết thúc, thế nhưng, với người khác thì tiết mục này vô cùng cảm động, còn đối với cô mà nói, nó lại trở thành chuyện buồn cười nhất từ trước đến giờ, rốt cuộc không nhịn được đành cười lạnh.Tay Lý Duệ Thần đỡ Nghiêm Hi không tự chủ cũng nắm chặt lại, nhìn gương mặt Nghiêm Hi thoáng qua một chút đau đớn, sau đó là giễu cợt, trong lòng Lý Duệ Thần nhói đau, Hi Hi, em rất đau lòng phải không?Bên trong phòng, Chu Kỳ cũng bày ra vẻ mặt giễu cợt, chẳng kịp suy nghĩ gì chỉ muốn phát tiết hết những tức giận trong lòng: “Nghiêm Hi, cô còn dám vác mặt đến đây? Người đàn bà lòng dạ rắn rết kia, hiện tại đứa bé trong bụng chị dâu tôi đã mất rồi, cô hài lòng chưa?” Chu Kỳ tiến lên hai bước muốn nắm cổ áo Nghiêm Hi, lại bị Lý Duệ Thần cản lại.Chu Kỳ bị Lý Duệ Thần vung tay đẩy không chút nể tình, lảo đảo lùi lại phía sau hai bước, may nhờ có ông Chu đứng phía sau đỡ được cô, sau khi đứng vững hai mắt lập tức trợn lên, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào Lý Duệ Thần, sau đó hét lớn:“Lý Duệ Thần, anh có lầm không, người cô ta làm hại chính là em gái của anh, anh không đòi lại công bằng cho em gái mình thì thôi đi, thế nhưng anh lại bảo vệ cô ta trước mặt bao nhiêu người như vậy. Hai người bị làm sao vậy, anh trai em đã vậy, đến cả anh cũng như thế, hai người làm như vậy thì chị dâu làm sao mà chịu nổi.”Nằm trên giường, sắc mặt Lý Lệ tái nhợt, nghe những lời này của Chu Kỳ, lông mi dài khẽ rũ xuống, nhỏ nhẹ nói: “Kỳ Kỳ, em đừng nói nữa.” Hình như đang đè nén đau khổ xuống tận đáy lòng, giọng nói cũng khàn khàn có thể thấy lời này khó nói ra đến mức nào. CHƯƠNG 50: NỔI GIẬN.Chu Kỳ vừa nghe Lý Lệ nói như thế, trong lòng lại càng bất bình thay cho Lý Lệ, đột nhiên cô xoay người nhìn Lý Lệ vẫn cúi đầu không nói gì, trong mắt giống như có một ngọn lửa lớn muốn phun ra ngoài thiêu rụi tất cả: “Tại sao chị không nói, chị dâu, chính vì tính tình chị mềm yếu như vậy, cho nên mới bị người ta ức hiếp, nhưng chuyện có thể nhịn được cũng là có hạn, bây giờ đến con của chị cũng bị người ta hại chết rồi, chị còn muốn nhịn đến khi nào nữa?” Chu Kỳ nói những lời này, ý tứ có chút “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”.Lý Lệ từ từ ngẩng đầu lên, lông mi dài khẽ lay động, nhìn vẻ mặt cực kỳ tức giận của Chu Kỳ, trề môi: “Chị…..” Bỗng nhiên lại giống như không biết nói gì nên ngậm miệng, trên mặt lộ rõ nỗi mất mát và cô đơn, lập tức lại cúi đầu, không nhìn bất kỳ người nào đang có mặt trong phòng bệnh.Bà Chu cũng giống như Chu Kỳ, nhưng bà không nhịn nổi nữa, khi ánh mắt của tất cả mọi người còn đang tập trung vào người trên giường bệnh thì bà bước nhanh về phía trước, xông tới trước mặt Nghiêm Hi giơ tay muốn cho cô một bạt tai.Khi bàn tay chức tất cả sức lực của bà Chu cách má Nghiêm Hi mười centimet thì bị giữ lại.Bà Chu không thể tưởng tượng nổi trợn mắt nhìn cô gái có vẻ mặt lạnh nhạt trước mặt, thật sự bà không thể ngờ, cô bé này thế nhưng lại…..Một tay Nghiêm Hi dễ dàng bắt được cổ tay của bà Chu, nhìn thấy bà Chu hơi hoảng hốt, trên mặt cô lộ rõ sự khinh bỉ, khóe miệng khẽ cong lên, cô khinh thường cười nhạo một tiếng: “A, thật là không biết tự lượng sức mình.” Nói xong, giống như tay mình đang cầm thứ gì đó bị nhiễm khuẩn, cô ghét bỏ buông tay, còn đưa tay móc ra một chiếc khăn mùi xoa từ trong túi áo của Lý Duệ Thần, cẩn thận lau tay, sau đó giơ tay ném vô cùng chuẩn xác vào thùng rác cách cô năm thước, mà trước giường bệnh Lý Lệ đang nằm là cái thùng rác nho nhỏ đó.Không khí trong phòng bệnh đột nhiên trở nên rất kỳ quái, giống như, trên người cô gái có sắc mặt tái nhợt này tản ta một loại khí thế cường ngạnh khiến người ta cảm thấy run sợ, hô hấp của mọi người bất giác cũng chậm lại.Người bị Nghiêm Hi ghét bỏ – bà Chu là người đầu tiên lấy lại được tinh thần, nghĩ đến mình đường đường là Đệ nhất phu nhân của thành phố G, từ khi nào lại trở nên nhếch nhác như vậy, “Cô….” Bà Chu vì bị Nghiêm Hi xem thường mà tức giận đến cả người đều run lên, đầu ngón tay chỉ vào Nghiêm Hi, không ngừng nói “Cô…cô…cô”, thực sự là không nói được lên lời.Nghiêm Hi cười lạnh, trên mặt thoáng qua vẻ không kiên nhẫn, đôi mắt hơi híp lại, nhìn ngón tay bà Chu vẫn chỉ vào mình, chân mày nhíu lại, lạnh lùng mở miệng nói ra một câu đủ khiến người ta chết rét.“Nếu không muốn mình tự nhiên lại biến thành “Cửu chỉ thần cái” thì bỏ tay của bà xuống.”(Chú thích: Cửu chỉ thần cái: Hồng Thất Công là bang chủ thứ mười tám của Cái Bang, tính ham ăn ham rượu, từng một lần vì mải ăn uống mà để một vị huynh đệ chết thảm. Ông tức giận tự chặt một ngón tay của mình để trừng phạt, từ đó giang hồ gọi ông là Cửu chỉ thần cái.)Bà Chu nghe xong cả kinh, trước khi đại não phản ứng kịp thì thân thể đã phản xạ có điều kiện, vội vàng bỏ tay của mình xuống, còn cẩn thận giấu ra sau lưng.Không khí lập tức trở nên quỷ dị hơn rất nhiều, Lý Lệ ở trên giường bệnh ngước mắt nhìn Nghiêm Hi đứng ngoài cửa, trong mắt