Bà xã, ngoan ngoãn để anh sủng em

Bà xã, ngoan ngoãn để anh sủng em

Tác giả: Tô Cẩn Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324844

Bình chọn: 8.00/10/484 lượt.

i điên điên khùng khùng, lời nói cũng không mạch lạc, khiến cho tất cả khách trong quán cà phê đều rối rít nhìn bọn họ, tay đang cầm nắm của của Nghiêm Hi dần dần xiết chặt, ngón tay trắng thuần dần dần trắng bệch, không còn chút máu.

Nửa ngày sau, cô chậm rãi xoay người, mắt sâu kín, lẳng lặng nhìn Chu Khải đứng bên kia nửa khóc nửa cười như người điên, “Anh sai rồi, tôi có yêu anh, tôi đã từng vì anh mà loại bỏ anh ấy ra khỏi trái tim tôi, chỉ là tôi không ngờ tôi không thể bỏ được anh ấy ra khỏi trái tim tôi. Tôi có yêu anh, cũng có yêu anh ấy, nhưng bây giờ, tôi không yêu ai, tôi chỉ yêu bản thân mình.”

Nói xong cũng không để ý đến bộ dạng khiếp sợ của Chu Khải nữa, bỏ lại những người bị hành động của cô và Chu Khải dọa sợ, về sau không bao giờ tới quán cà phê này nữa, đáy lòng Nghiêm Hi âm thầm nhắc nhở mình.

Thật ra thì, Nghiêm Hi nói dối, cô nói, bây giờ cô không yêu Lãnh Diễm, nhưng cô đã cố ý quên mất một điểm, bốn năm sau, khi Lãnh Diễm xuất hiện một lần nữa, giống như mùa xuân tưới nước cho những gốc cây khô, cái không yêu kia, lại một lần nữa mọc rễ nảy mầm.

~ Biệt thự nhà họ Chu ~

Lý Lệ chạy như điên vào nhà, thấy ông Chu ngồi song song cùng một ghế với Lý Thánh Đức, hốc mắt cô bỗng chốc đỏ lên, giọng nói vì không kiềm chế được mà run rẩy, kêu lên một tiếng: “Cha.” Theo tiếng kêu này, nước trong hốc mắt giống như chuỗi ngọc trai bị đứt dây, ầm ầm rơi xuống.

Mọi người trong phòng đều nhìn thấy, không ai bước đến, cũng thức thời nghĩ tới cha con họ chia lìa 17 năm, nên để họ yên tĩnh nói chuyện.

Lý Thánh Đức đứng dậy khỏi ghế salon, ông lúc này và ông của mười bảy năm trước giống như là hai người, đầu đầy tóc trắng, trên mặt lộ rõ vẻ đau thương, giống như một ông cụ sáu mươi tuổi.

Lý Lệ nhìn mà đau lòng, tròng mắt càng đỏ hơn, lập tức nhào vào trong ngực Lý Thánh Đức, giọng nghẹn ngào: “Cha, người già rồi, những năm qua đã để cha phải chịu khổ rồi.”

Lý Duệ Thần đứng một bên xem kịch vui, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười trào phúng.

Lý Thánh Đức cũng ôm chặt con gái của mình, cũng rất kích động, chỉ là lời nói ra lại làm cho Lý Lệ kích động giật mình một cái, ông nói: “Hi Hi, ba cũng rất nhớ con.”

Một tiếng “ Hi Hi” cũng đủ để Lý Lệ lạnh đến tận tâm can.

CHƯƠNG 33: CHUYỆN XƯA.

Lý Lệ nhìn thấy Lý Thánh Đức rất kích động, giống như tự nhiên bị người ta dội cho một bồn lớn nước lạnh, lập tức lạnh đến thấu tim.

Thân thể cô bị Lý Thánh Đức ôm liền cứng đờ, đầu óc trống rỗng, dường như trong lúc nhất thời cô không biết làm cái gì mới đúng.

Lý Duệ Thần đang xem kịch vui, bỗng cười lạnh, mười phần đều là giễu cợt.

Người nhà họ Chu ở bên cũng không rõ chuyện gì, còn tưởng cái tên “Hi Hi” này nhũ danh hồi bé của Lý Lệ, mẹ Chu vui vẻ ra mặt, giống như một quý bà nhân hậu, tiến lên ôn nhu vỗ về: “Trở lại là tốt rồi, sau này hai cha còn không còn bị chia cách nữa rồi.”

Sau đó liếc mắt thấy đôi mắt Lý Lệ sưng đỏ: “Con bé ngốc này, đây là chuyện tốt, sao lại khóc chứ!” Nói xong liền lau nước mắt cho Lý Lệ.

Ngược lại, Lý Thánh Đức không để ý mấy chuyện này, điều ông để ý đến, trước hết đó là khi ông gọi “Hi Hi” thì người con gái trong ngực ông, nháy mắt thân thể liền cứng ngắc, sau đó lại thấy Lý Duệ Thần đứng một bên cười trào phúng.

Đôi mắt vấn đục không biến sắc của Lý Thánh Đức xuất hiện một tia tra xét, mặc cho Chu phu nhân lôi kéo ông ngồi xuống, lúc này ông mới kéo Lý Lệ đến gần, tỉ mỉ suy nghĩ, Lý Lệ có chút lúng túng cúi đầu, giọng nói hơi nhỏ một chút, dường như đang cố gắng che giấu sự lo lắng của mình: “Cha, con là Lệ, Hi Hi, không tìm được.”

Dường như Lý Thánh Đức cũng đã sớm dự liệu được, nghe thấy không tìm được con gái của mình, ông cũng chỉ nhăn mày, sau đó trầm mặc gật đầu một cái, “Là như vậy sao?” Ông lẩm bẩm, có thể là đang trả lời Lý Lệ, hoặc cũng có thể là đang tự nói với mình.

Ông chỉ ngồi một bên im lặng quan sát, trong mắt xẹt qua một tia sáng tỏ, hóa ra là như vậy, Lý Lệ cũng không phải là con gái duy nhất của nhà họ Lý như trong truyền thuyết?

Bà Chu và Chu Kỳ đứng một bên lại không phát hiện ra điều gì, hiện tại trong lòng bà Chu đang rất vui vẻ. Cưới được Lý Lệ đúng là một chuyện tốt, sau lưng không chỉ có một tập đoàn Thánh Đức lớn mạnh, mà bây giờ còn cộng thêm một người cha làm cục trưởng cục thuế.

Những ngày tháng sau này của nhà họ Chu bọn họ có thể dựa được vào người con dâu này rồi!

Lý Thánh Đức chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt già nua vẩn đục còn mang theo một tia an ủi, nhìn Lý Duệ Thần đứng cách đó không xa, chuyện về mười bảy năm trước liền thoáng qua trong đầu.

Lý Thánh Đức từ từ tiến lên, nhìn Lý Duệ Thần, “Con trai, con đã lớn rồi.” Mang theo nét mừng rỡ của người cha.

Lý Duệ Thần vốn dĩ không để ý, nghiêng đầu dựa thân thể cứng đờ vào tường, mãi lâu sau mới chậm rãi nhếch môi cười, mười phần lạnh nhạt, nhìn người cha nuôi ở trước mặt, lại nhớ khi còn bé Hi Hi luôn chạy theo phía sau anh gọi “châu chấu”, Lý Duệ Thần lạnh lùng nhìn người đàn ông đã không còn trẻ trước mặt một cái.

Thanh âm lành lạnh, mang theo chút giễu cợt: “Hừ! Đúng vậy, con đ


XtGem Forum catalog