
õ ràng, bảo Nghiêm Hi xuất hiện trong ngày đại thọ của ông cụ, hơn nữa còn gọi một tiếng ông ngoại, đây là lúc Lãnh Diễm tiễn người, Phong Trác Hạo lặng lẽ nói cho anh biết. Vốn dĩ anh sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà bọn họ, nhưng sau khi về thấy cô vợ nhỏ khóc thê thảm như vậy, rõ ràng là bởi vì cô không nhận ông ngoại nên mới tự trách.
Lãnh Diễm không thể làm gì khác hơn là nói chuyện với Phong Trác Hạo.
Nghiêm Hi vốn đang nhắm mắt, từ từ mở mắt ra, thật lâu mới có tiếng nói: “Ừm!”
Bên kia Phong Trác Hạo đỡ ông cụ lên xe, quản gia cũng ôm cậu chủ nhỏ trở lại. Trên xe hai tay Nghiêm Đình còn hơi cứng ngắc, lúc nãy thái độ của Nghiêm Hi đối với ông khiến lòng ông cảm thấy khá lo lắng. Ông đã lăn lộn trên chốn thương trường hơn nửa đời người, già rồi vẫn còn có chuyện khiến ông phải hoảng sợ. Nói chung là thật sự đã già, cho nên mới càng để ý đến con cháu mình.
Phong Trác Hạo ôm con trai lên ngồi bên ghế lái phụ, mình thì ngồi ở phía sau. Anh không yên tâm, mở miệng an ủi: “Ba, không cần quá lo lắng, lúc nãy thái độ của Hi Hi đã cho thấy trong lòng con bé đã nhận ba từ lâu. Nhưng bởi vì chúng ta tới chậm, cho nên khó tránh khỏi có ác cảm trong lòng. Chỉ cần cho con bé thêm chút thời gian, con tin rằng con bé sẽ mở lòng, ba cũng không cần phải buồn rầu nữa.”
Nghiêm Đình gật đầu, chợt nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, trước kia ta để con trên danh nghĩa tên Tử Hoa, trên danh nghĩa con là con nuôi Tử Hoa. Mặc dù con nhiều hơn Hi Hi gần mười tuổi, nhưng trên danh nghĩa vẫn là anh trai của con bé. Về sau chúng ta phải thay đổi cho đúng, nếu không đến lúc con bé vào nhà cũng sẽ nhầm lẫn.”
Đổi kiểu gọi ông ngoại? Phong Trác Hạo nhíu mày, gọi như vậy anh có cảm giác giống như mình trở thành người có cấp bậc của Nhục Đoàn Tử. Cũng đã hơn ba mươi tuổi, từ nhỏ anh đã đi theo ông cụ, xem ông như cha mình. Mặc dù trên danh nghĩa anh là con nuôi của Nghiêm Tử Hoa, nhưng hai người vẫn coi nhau như cha con. Bây giờ…
Nghĩ đến lúc nãy khi ông cụ đối mặt với Nghiêm Hi trở nên rất kích động, Phong Trác Hạo thở dài. Anh sợ, ngộ nhỡ Nghiêm Hi không trở lại, có phải ông cụ cũng sẽ ngã xuống hay không?
Không dám có ý kiến, không thể làm gì khác là gật đầu, hơi miễn cưỡng gọi “Ông ngoại!” Giọng nói khác cứng ngắc. Anh quyết định từ nay về sau nên ít gọi hai từ ‘ông ngoại’ này, thực sự quá kỳ cục. Lúc trước thậm chí anh còn gọi ông cụ là ba, bây giờ mới đổi, có phải là đã muộn hay không?
Nhục Đoàn Tử trước mặt nghe anh gọi vậy, quay đầu nhìn lại không hiểu: “Ông Phong, tại sao ông gọi ông nội là ông ngoại, vậy không phải ông cùng vai vế với con sao?” Đây không phải là kém vai vế sao?
Phong Trác Hạo vừa nghĩ tới lại nhíu chân mày, quay đầu lại thương lượng với ông cụ: “Người xem, ngay cả đứa nhỏ cũng quen miệng rồi, đổi nữa sẽ thành loạn. Về sau con gọi người là ông cụ, Đoàn Tử tiếp tục gọi là ông nội, coi Hi Hi là em gái, người thấy được không?”
Ông cụ không vui: “Đây không phải là kém vai vế rồi! Về sau con gọi ta là ông ngoại.”
Phong Trác Hạo bất đắc dĩ, nhưng cũng hết cách rồi. Anh đã chống lại kiểu xưng hô này nhiều năm, rốt cuộc vẫn thất bại.
**
Lý Lệ gọi điện thoại về cho nhà họ Chu, nói rõ tình hình nơi này. Ông Chu vừa nghe thấy, bọn người Lãnh Diễm đều ở trong vòng thái tử?
Lúc này đúng là xong rồi, ông Chu chợt nhớ tới chuyện đã từng đắc tội với Lãnh Diễm, mồ hôi lạnh toát đầy sau gáy, cúp điện thoại vẫn còn suy nghĩ, rốt cuộc nên làm gì? Lãnh Diễm chính là kẻ có quyền lực ở thành phố A, mặc dù ở bên kia Chu Khải và Lý Lệ đã có Lý Thánh Đức làm quan là chỗ dựa, nhưng chức quan của Lý Thánh Đức cũng không ngăn được Lãnh Diễm. Với tài lực của Lãnh Diễm, chỉ cần tùy ý động tay động chân cũng có thể đè chết hai người trẻ tuổi.
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, ông Chu quyết định tự mình đến thành phố A một lần. Ông ta quyết định rất vội vàng, một đêm không ngủ ngon, sáng hôm sau rời giường lập tức bảo người thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.
Bà Chu không biết tình hình thế nào, mặt oán giận: “Sáng sớm cũng không yên ổn, làm cái gì vậy?” Bà bị đánh thức lúc người giúp việc đi vào thu dọn hành lý. Tối hôm qua đi ngủ muộn, hơn nữa tuổi cũng đã cao, đặc biệt coi trọng đến nhan sắc. Vốn dĩ mỗi ngày đều phải ngủ đến hơn chín giờ, kết quả liếc mắt nhìn lên đầu giường, mới sáu giờ rưỡi, người này lại có tật xấu gì!
“Còn có để cho người ta ngủ hay không, cút ra ngoài cho ta!”
Người giúp việc bị tính khí bà chủ dọa chạy, không dám đắc tội, chỉ có thể chạy xuống dưới lầu xin phép ông chủ. Ông Chu vốn đang nóng lòng như lửa đốt, ông nghĩ có thể sớm một phút là có thể tránh được phiền toái một phút. Ai ngờ rằng vợ mình ăn sung mặc sướng lại đuổi người giúp việc ra ngoài, mặt đã bừng bừng lửa giận.
Lên tầng hai, đá văng cửa phòng ngủ ra, rống lên với người phụ nữ vẫn đang còn ngủ trên giường: “Còn ngủ nữa, nhà chúng ta sắp rơi vào đại họa rồi, bà còn có thể ngủ được? Chết thế nào cũng không biết!” Nói xong cũng tự mình thu dọn đồ đạc, tiếng động khá lớn, chủ yếu là máy tính, điện thoại di động, vài bộ quần áo để thay, những thứ kh