
êm Hi, làm như không thấy ánh mắt của người phụ nữ trên sân khấu, cúi đầu dán vào tai Nghiêm Hi nhỏ nhẹ nói: “Lúc nãy em cố ý?”
Nghiêm Hi ngứa cổ, lắc lắc đầu, thoáng cách xa miệng Lãnh Diễm, kết quả là bàn tay đang ôm eo kéo cô trở về mạnh hơn, cổ lại dán lên cánh môi nóng rực, Nghiêm Hi khẽ cưỡng lại nhưng không được, chỉ có thể giả bộ duy trì vẻ mặt bình thường.
“Không phải ông ta là loại người như vậy sao, chỉ cần người khác nhẹ kích động sẽ hành động như vậy, em chỉ muốn ông ta hành động tiếp theo, nếu không, sao chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch được?” Nghiêm Hi dí dỏm nói, nói xong cúi đầu nháy mắt với Lãnh Diễm, có vẻ như đôi mắt đang cất giấu bí mật gì đó.
Lãnh Diễm khẽ mỉm cười, nhướn lông mày, vội vàng xóa bỏ vẻ đùa cợt trên mặt, “Em nói cái gì? Kế hoạch gì? Em có chuyện gì cũng đừng kéo anh xuống nước cùng.” Lãnh Diễm sao có thể không biết đạo lý. Người đàn ông này chính là một con sói đội lốt cừu, giả vờ cái gì mà giả vờ.
Nghiêm Hi liếc mắt nhìn: “Được rồi, Lãnh Tiểu Tam cũng đường hoàng nói cho em biết, anh còn muốn biết gì nữa, em đều có thể nói hết cho anh.”
Lãnh Diễm nghe vậy, im lặng thở dài, Lãnh Tiểu Tam, người này căn bản không biết giấu bí mật.
Nhìn xung quanh, không ai chú ý đến bọn họ, Lãnh Diễm tiếp tục dán lên tai Nghiêm Hi: “Chúng ta trở về tính toán sổ sách sau!” Mấy ngày nay anh vừa mới tra ra, cô nhóc xấu xa không có lương tâm mới vừa trút giận lên anh mấy ngày liên tiếp, anh vì chăm sóc tâm trạng cho cô vẫn chịu đựng không hành động, thế nhưng tại sao có thể nhịn được, quá đau khổ.
Nghiêm Hi nhìn thấy lửa sáng chợt lóe lên trong mắt anh, mặt lập tức đỏ lên, dường như Lãnh Diễm lộ ra ánh mắt lang sói này trước mặt cô cũng không phải lần một lần hai, nhưng bốn năm trước dù sao cô vẫn còn nhỏ, coi như anh không nhịn được cũng phải nhịn, nhưng sau đó…
Nghiêm Hi gật đầu, cảm thấy da đầu tê dại, mấy ngày nay không phải rất tốt sao, sao nhất định phải như vậy?
Lý Thánh Đức nhân lúc người chủ trì đang diễn thuyết, mọi người đều tập trung ánh mắt lên sân khấu, một mình ông ta lặng lẽ rút khỏi, đi tới một bụi hoa cách đó không xa, Lý Duệ Thần đang nâng từng ly rượu lên uống.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Lý Duệ Thần cười lạnh: “Ông thật sự chưa từ bỏ ý định.” Cũng đã đến thành phố A rồi, sao không bỏ được tính khí cao ngạo, chẳng lẽ còn cho rằng thiên hạ bây giờ còn giống thiên hạ mười bảy năm trước, ông ta muốn làm mưa làm gió gì cũng được? Cũng không nhìn rõ thực tế, vĩnh viễn chưa đủ!
Lý Thánh Đức đứng sau nhin Lý Duệ Thần bình tĩnh ung dung, trong lòng vô cùng giận dữ, cũng không nhịn nổi tức giận gầm nhẹ: “Tôi là ba cậu, cậu đối đãi với ba mình như vậy sao?”
Lý Duệ Thần cũng không tức giận, chậm rãi xoay người lại, dáng vẻ hoàn toàn tao nhã, so với sự tao nhã của anh, Lý Thánh Đức lại có vẻ luống cuống. Nhận thấy được điều này, Lý Thánh Đức hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng mình xuống.
Lý Duệ Thần nhìn Lý Thánh Đức, mắt nhíu lại, mỉm cười nhìn ông ta, dường như tâm trạng rất tốt, nhưng lại khạc từ trong miệng những từ lạnh lùng hoàn toàn không giống với vẻ mặt, “Ông là ba tôi? Ông nuôi tôi mấy ngày? Tôi nhớ được là mẹ tôi dẫn tôi về nhà họ Lý, ăn mặc của tôi đều do người giúp tôi chuẩn bị, ông giúp tôi làm gì? Ông không cảm thấy bây giờ ông mở miệng xưng mình là ba là quá hấp tấp sao? Ông không kịp chờ tôi hồ đồ rồi coi như tạm lấy danh hiệu con nuôi xách tới bên người củng cố thế lực mạnh lên sao? Nếu hôm nay tôi chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ thì sao? Ông có hao tâm tổn trí đi tìm tôi không? Nói như vậy, lúc lần đầu tiên gặp ông tôi không nên ăn mặc quá đẹp, tôi nên cải trang thì tốt hơn.”
Lý Thánh Đức trợn to hai mắt, ngón tay run run chỉ vào anh: “Cậu…cậu…” Ông ta có thể nói gì, nói lúc nghe thấy Lý Lệ nói ‘anh trai sống ở thành phố A cực kỳ tốt’, trong lòng ông ta đã nảy sinh ý định muốn đưa cậu ta về bên cạnh mình hay sao?
Ông ta không thể nói, tôn nghiêm của một người cha không cho phép ông ta mất uy trước mặt một tên trẻ tuổi.
Ông ta khẽ hừ: “Đừng cho là ta không biết cậu còn muốn gì, cậu cho rằng Lãnh Diễm đó đáng tin, đừng vội ảo tưởng.” Cậu ta quay về lập kế hoạch mưu tính giúp đỡ cũng không nghĩ đến Lãnh Diễm cũng không họ Lý!
Lý Duệ Thần ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt kia dường như không tưởng tượng nổi, suy nghĩ từ từ rồi hiểu rõ, dần thay đổi thành miệt thị.
Người đàn ông này…
Có lẽ, kế hoạch của Hi Hi vẫn nên nhanh chóng áp dụng.
Lý Thánh Đức bị chính ánh mắt miệt thị của con nuôi mình càng tức giận hơn, những người này xảy ra chuyện gì, từng người đều nhìn ông ta với ánh mắt trên cao vọng xuống. Nghĩ lại, dù sao trước mắt vẫn là con trai mình, ông ta dạy dỗ con trai sai ở đâu?
Nghiến răng một cái, giơ tay lên muốn tát vào mặt Lý Duệ Thần. Mắt Lý Duệ Thần chợt lóe lên ánh nhìn độc ác, dễ dàng đưa tay đón lấy cái tay kia, nhíu mày khinh thường, “Ông nghĩ lại xem Nghiêm Hi là một cô gái còn có thể làm như thế, ông còn tưởng rằng ông có thể chạm đến tôi?” Nói xong lập tức ném cánh tay già nua ki