
Nữu Nữu kia chính là cô nàng ngốc của ông đó sao?
Cho đến khi có người đẩy ông một cái, ông mới chợt run lên, chạy tới ôm người vợ đang thoi thóp vào lòng.
Nhưng khi ông nhìn thấy bó hoa màu đỏ mà bà đang nắm chặt trong tay thì chỉ cảm thấy hoa mày chóng mặt, thiếu chút nữa thì ngất lịm đi rồi.
Ông dùng sức vặn bung miệng của cô nàng ấy ra, quả nhiên thấy được trong miệng bà vẫn còn sót lại những mảnh vụn hồng hồng chưa kịp nuốt hết.
“Cô nàng ngốc này, rốt cuộc em đã ăn bao nhiêu hoa hồng hả? Ăn bao nhiêu hả?”
“Anh Phan, ăn hoa hồng, đứa bé sẽ rất thông minh, sẽ giống như anh Phan vậy, sẽ không giống như Nữu Nữu, ngu như vậy. Nữu Nữu ăn xong rồi, ăn thật tốt, thật nhiều, nhưng mà Nữu Nữu thật là đau.” Chỉ một câu nói ngắn ngủi như vậy, Nữu Nữu cũng đã phải cố hết sức mới nói ra được, cơ hồ đã dùng đến chút hơi sức cuối cùng của bản thân nhưng lại chính một câu nói này đánh cho Phan Dung rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục.
Một ngày sau khi Nữu Nữu cự tuyệt việc phá thai, ông đang xem sách, bên trong giới thiệu về những vị thuốc bắc khiến sinh non tự nhiên. Khi đó, ông trừ quan tâm vấn đề này cũng không nghĩ đến chuyện gì khác. Nữu Nữu lúc ấy đứng sau lưng ông, sững sờ nhìn đóa hoa đỏ tươi ở trong này.
Không biết trong lòng nghĩ cái gì mà lúc ấy ông lại hỏi Nữu Nữu có thích hoa này không?
Nữu Nữu cẩn thận nhìn hoa này một chút rồi mới nhè nhẹ gật đầu đáp, “Hoa này thật xinh đẹp, cùng với hoa hành tây không giống nhau. Anh Phan thích hoa như vậy, không phải hoa trắng nhỏ thật sao?”
Lúc ấy ông chỉ cười một tiếng liền quỷ xui thần khiến nói một câu mà khiến cả đời ông sau này phải tự hận mình. Ông bảo: “Đúng vậy, ta chính là thích nhất hoa như vậy. Đóa hoa này, phụ nữ có thai ăn vào sẽ sinh ra đứa bé đặc biệt thông minh, ăn càng nhiều thì lại càng thông minh. Cô nàng ngốc, cô trước kia nếu như ăn nhiều loại hoa này thì có lẽ hiện tại đã không ngốc như vậy rồi.”
Nữu Nữu nghe ông nói lời này sau thật lâu cũng không nói gì, sau đó liền cúi đầu đi ra khỏi phòng, đi cho gà ăn. Sau chừng mấy ngày, ông đều phát hiện ra sáng sớm không thấy Nữu Nữu đâu, chỉ đến tận giờ cơm trưa, bà ấy mới mang một thân bùn sình trở lại.
Bây giờ nghĩ lại, bà ấy chắc là đi vào trong núi tìm hoa hồng rồi. Nhưng số mạng tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Ông thật vất vả mới biết Nữu Nữu đáng quý, thật vất vả mới muốn đối xử thật tốt, quý trọng Nữu Nữu mà bà ấy lâu như vậy không tìm thấy hoa hồng, tại sao lại cố tình vào chính lúc này mới tìm được chứ?
Phan Dung lúc này mặc dù hận không thể đem chính mình ra thiên đao vạn quả nhưng bây giờ không phải là lúc. Ông nhìn rồi ước lượng số máu chảy ra dưới người Nữu Nữu. Đứa bé khẳng định không giữ được nữa, nhưng ông nhất định phải bảo vệ Nữu Nữu, chỉ cần bảo vệ được Nữu Nữu, bắt ông phải trả giá cao như thế nào ông cũng chấp nhận. Nhưng mà, trời xanh hình như rốt cuộc không chịu được, muốn bắt Nữu Nữu đi để trừng phạt ông lúc trước đã có mắt không tròng. Nữu Nữu không thể kiên trì về đến nhà thì đã ra đi trên đường vì mất máu quá nhiều.
Sau đó, tang lễ được tổ chức vào lúc nào, tổ chức ra làm sao, ông hoàn toàn không biết gì cả. Ông chỉ ngồi ngây ngô suốt một ngày một đêm nhìn về phía bồn hành tây, có lúc cứ nhìn cứ nhìn những đóa hoa trắng trắng nho nhỏ sẽ biết thành khuôn mặt của Nữu Nữu.
Cha của Nữu Nữu không biết chân tướng sự việc, còn cho là cái chết của Nữu Nữu chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, lại thấy con rể đau lòng như vậy thì lại càng không nhẫn tâm. Cho nên, sau khi đám tang chấm dứt, ông ấy đã nói với Phan Dung, ý tứ là muốn Phan Dung hiểu được địa vị của mình ở trong lòng Nữu Nữu quan trọng đến nhường nào, muốn ông vì Nữu Nữu mà chăm sóc bản thân cho thật tốt. Thật không nghĩ đến, những lời này của ông ấy đơn thuần chỉ là tốt bụng muốn khuyên giải nhưng lại làm cho Phan Dung tiến thêm một bước vào cồng địa ngục.
Thì ra là, ngày đó khi ông bị lạc đường trong rừng, tất cả mọi người đều không chú ý đến, dù sao cùng đi cũng có rất nhiều người mà. Đến khi bọn họ đi ra khỏi rừng cây rồi mới phát hiện ra không thấy ông đâu, ngặt nỗi lúc đó trời lại đang mưa rất to, trong rừng sương mù dầy đặc, trên căn bản đưa tay ra trước cũng không nhìn thấy năm ngón, tình huống như vậy đi vào rừng tìm người quá nguy hiểm, rất dễ lại thêm một người nữa bị lạc. Mà ở bên kia, nếu để Phan Dung một mình ở trong rừng, tìm không thấy lối ra thì nhất định sẽ tìm một chỗ để tránh mưa, chờ người đến cứu, cứ chịu đựng như vậy một đêm, sáng sớm ngày thứ hai bọn họ sẽ quay lại tìm người. Đây chính là biện pháp tốt nhất cho tất cả mọi người. Cho nên mọi người hẹn nhau thời gian để sáng hôm sau quay lại tìm người rồi liền giải tán về nhà.
Những người này cũng đã phái ra một người đi đến nhà họ Phan để nói với Nữu Nữu một tiếng, tránh cho bà phải lo lắng, cũng nói cho bà biết ngàn vạn lần không thể chính mình tự đi tìm, có khi tìm không được người mà còn dễ dàng khiến mình bị nguy hiểm.
Nhưng Nữu Nữu vẫn bỏ mặc tất cả để đi vào rừng, không biết bà làm cách nào mà có thể thực sự tìm được Phan Dung. Nhưng Phan