XtGem Forum catalog
Bà xã, anh vô cùng cưng chiều em!

Bà xã, anh vô cùng cưng chiều em!

Tác giả: Lâm Ái Dĩnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324431

Bình chọn: 9.00/10/443 lượt.

là nhặt được vàng, cậu xem thằng tiểu tử này dáng dấp rất được, nhất định bán rất có giá.”

“Đúng vậy, đại ca thật tinh mắt.”

Tiểu đệ bên cạnh vuốt mông nói. Nghe hai người họ nói chuyện Âu Dương Thụy biết mình rơi vào tay bọn buôn người.

“Làm sao đây, mình nên làm gì đây?”

Âu Dương Thụy hối hận vì làm thiếu gia bảy năm mà không học qua phương pháp tự vệ bản thân nào cả. Âu Dương Thụy nghỉ lấy sức sau đó hoạt động tay chân của mình.

Ngồi dậy mở mắt ra nhìn thấy phòng này đều toàn trẻ con, bé trai bé gái đều có, khoảng hơn hai mươi người. Nghe tiếng khóc của đứa trẻ bên cạnh, Âu Dương Thụy cố kiên cường không để mình rơi nước mắt.

Thật ra thì trong lòng anh sợ muốn chết, dù sao lúc đó chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa bé đương nhiên sợ hãi. Âu Dương Thụy ở đó được ba ngày.

Trên khoang thuyền có một lỗ nhỏ, Âu Dương Thụy nhìn theo ánh trăng và bầu trời nên biết thời gian. Nhưng muốn leo lên thật không thể nào. Bởi vì cái lỗ đó rất nhỏ chỉ có thể vừa cái đầu của một đứa trẻ.

BÀ XÃ, ANH VÔ CÙNG CƯNG CHIỀU EM! – P2 (2)

Anh nghe âm thanh của sóng biển, biết mình ở trên thuyền, đã ba ngày anh không ăn gì chỉ uống mấy ngụm nước.

Bởi vì mỗi ngày những người này chỉ cho bọn họ 10 cái bánh bao để ăn.

Mỗi ngày Âu Dương Thụy nhìn bọn họ tranh nhau giành lấy bánh bao, Âu Dương Thụy không hề tham gia vì anh cho rằng mình là người của xã hội thượng lưu, tại sao có thể cùng với những người đó giành ăn.

Âu Dương Thụy nhìn thấy những người bị bệnh không được chữa trị, càng thêm sợ hãi. Những tên buôn người này làm sao có thời gian dừng lại để xem bệnh cho họ. Khi đó anh hiểu được mạng người rất rẻ rúng.

Cậu con trai bên cạnh nhìn Âu Dương Thụy mấy ngày này chỉ uống nước, liền hỏi:

“Đã tới đây, cậu còn tưởng mình là đại thiếu gia sao, thuyền này không biết lúc nào mới cập bờ, cậu chỉ uống nước mà không ăn, còn chưa lên bờ thì đã bỏ mạng. Cậu muốn chạy trốn cũng phải có sức. Này cho cậu một nửa.”

Bé trai đó xé bánh bao ra đưa cho Âu Dương Thụy một nửa, Âu Dương Thụy nhận lấy bánh bao nước mắt anh chảy xuống. Đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt khi đến đây.

Anh không biết mình đang sợ đến khóc hay vì cảm động mà khóc. Nước mắt hòa vào trong bánh bao.

Âu Dương Thụy cho rằng mình sinh ra trong xã hội thượng lưu, từ nhỏ đã có cuộc sống trong nhung lụa, có nhiều chuyện không biết được. Bây giờ trải qua cực khổ ở chỗ này thì không chịu được. Bé trai bên cạnh nhìn thấy Âu Dương Thụy khóc thầm, an ủi nói:

“Không có chuyện gì, vừa tới nơi này mấy ngày trước tôi không thích ứng được, nhưng rất nhanh sẽ quen thôi. Đầu tiên cậu phải học cách bảo vệ mình, không để cho mình bị đói phải có sức để mà học được sinh tồn.”

“Nhưng tôi không muốn tranh?”

Âu Dương Thụy yếu ớt trả lời.

“Không muốn cũng phải làm, cá lớn nuốt cá bé đây chính là quy tắc của xã hội, nếu muốn sinh tồn được nhất định cậu phải mạnh mẽ và hung ác.”

“Ừ.”

Âu Dương Thụy nghe lời gật đầu một cái. Ngày thứ nhất Âu Dương Thụy không có cướp được bánh bao, vẫn là cậu bé đó chia cho anh. Ngày thứ hai Âu Dương Thụy cướp được một cái, ngày thứ ba được hai cái cứ như vậy cho đến cuối cùng mười cái bánh bao đều thuộc về Âu Dương Thụy. Cậu bé trai bên cạnh nhìn thấy Âu Dương Thụy có thế làm như vậy, vui vẻ nói:

BÀ XÃ, ANH VÔ CÙNG CƯNG CHIỀU EM! – P2 (3)

“Cậu có thể giành được, về sau tôi sẽ theo cậu cùng lăn lộn.”

Trong vòng 10 ngày ở đây, khiến Âu Dương Thụy hiểu được quy tắc sinh tồn trong thế giới này, mình nhất định phải mạnh mẽ mới không bị người khác hại. Nhu nhược chỉ làm cho người khác giành mất phần của mình. Chỉ có cường giả mới sống được. Người yếu sẽ chỉ làm cho người khác giẫm đạp lên, không muốn như thế phải cường giả, phải đứng trên kẻ khác.

Cũng chính ngày đó khiến Âu Dương Thụy lập ra Ám Dạ sau này, là Minh Hoàng hắc đạo người người e sợ . Dĩ nhiên những thứ này Âu Dương Thụy chỉ nói trong lòng không nói cho Hạ Tịch Nguyệt nghe.

Âu Dương Thụy nhìn mọi thứ càng trở nên lạnh nhạt hờ hững, tâm ngày càng hung ác.

Anh bắt đầu cùng cậu bé trai đó lên kế hoạch, thuyền cập bến sẽ chạy trốn. Còn chưa đợi đến kế hoạch cha Âu Dương Thụy đã tìm được nơi này, Âu Dương Bách dắt tay Âu Dương Thụy đi. Âu Dương Thụy vùng ra khỏi tay của cha mình chạy đến trước mặt của cậu bé kia:

“Cha mẹ cậu ở đâu, tôi có thể kêu cha tôi dẫn cậu trở về.”

“Tôi là cô nhi, cha mẹ tôi sớm bị chết bởi tai nạn xe cộ rồi.”

Bé trai cẩu thả nói.

“Cậu đồng ý theo tôi không? Âu Dương Thụy lạnh giọng hỏi.

“Ừ, dĩ nhiên nguyện ý, đi theo cậu tôi có thể ăn no.”

Cậu bé vui mừng trả lời, bởi vì cậu ta nhìn thấy được khí phách trên người Âu Dương Thụy, cậu biết tương lai Âu Dương Thụy nhất định sẽ thành bá chủ một phương.

“Đúng rồi, quên giới thiệu tôi là Lãnh Hiên.”

Không sai cậu bé trai năm đó chính là trợ lí đặc biệt của Âu Dương Thụy Lãnh Hiên bây giờ.

“ừ, tôi sẽ kêu cha an bài cậu ra khỏi nước, tôi chỉ cho cậu mười năm, cậu phải bắt kịp học vấn trình độ của tôi, tôi sẽ không thu nhận kẻ vô dụng.” Âu Dương Thụy lạnh lùng nói.

“Được, không t