
hưng chúng em chỉ chơi trội thế thôi, hồi đó trẻ con mà….Nghĩ lại giờ không thấy hối hận, vì thời gian đó đối với em có quá nhiều kỷ niệm, thứ kỷ niệm của dân chơi mà anh – Vân cười khẩy…
– Còn lắc lư với làm tình tập thể ư? Anh gọi bạn anh ra đây đối chấp với em đi, em không hề quen bạn anh – Mắt vân long lanh, tưởng như sắp khóc đến nơi- Em như thế nào anh hiểu mà, chúng ta đã trải qua bao nhiêu cuộc vui rồi, em thậm chí không sờ đến 1 giọt rượu….Còn quan hệ tình dục ư? Em chỉ nồng nhiệt và quá đà với riêng mình anh…Anh hiểu mà! Phải không?
Vân siết chặt lấy bắp tay hắn, rồi bật khóc nức nở…với hy vọng những giọt nước mắt của mình sẽ thanh minh cho hắn hiểu…Nhìn gương mặt cô ta khóc lóc, hắn thương cô dễ sợ!!!…Mắt hắn cũng long lanh….Vân lại tiếp tục nói tiếp:
– Còn lừa tiền anh ư? Em đã vay, đã lấy của anh 1 đồng nào chưa???
Đến câu nói này, hắn thấy cần phải dừng lại ngay câu chuyện vì sợ làm tổn thương đến người yêu, với cả thấy Vân khóc, giọt nước mắt hắn cũng đã lăn dài trên khuôn mặt hốc hác vì đi chơi, hắn ôm chầm lấy Vân:
– Thôi nào em….Anh hiểu, anh hiểu mà….Cái bọn chó má nó ghen ăn tức ở, thôi kệ nó đi em…Mình quên đi chuyện này nhé, anh xin lỗi khi đã nhắc đến…
Vân nuốt giọt nước mắt đọng trên khóe môi, nói một câu mà khiến hắn phải ghi nhớ suốt đời:
– Thôi anh không cần phải xin lỗi em đâu, anh không có lỗi gì cả, cũng chẳng ai có lỗi cả. Đó là số phận của em rồi.
Nói rồi Vân nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe môi đầy nước mắt mỉm cười…Cô lấy trong túi xách ra tấm giấy thấm lau nước mắt mình, rồi lau mặt cho hắn…với thái độ ân cần săn sóc cho hắn giống như bao ngày đã qua…
Cẩm Vân đang chùi đi vệt son của mình nhem nhuốc quanh miệng hắn. Bỗng dừng lại bởi cơn ho lụ khụ kéo dài. Vân chạy ra 1 góc ho rũ rượi vào tấm giấy thấm, có 1 ít máu đỏ hiện lên trên tấm giấy trắng…Hắn chạy lại chỗ Vân, xem người yêu mình bị làm sao, nhưng cô ta vội vàng vò tấm giấy lại rồi vứt nó đi không cho hắn biết.
– Anh à, có lẽ mấy ngày nữa chúng mình tạm xa nhau 1 thời gian… Mặt Vân rất buồn….
– Em đi đâu?? Sao lại thế??
– Anh xem, cửa hàng mới mở đang bề bộn như thế này, em phải đi phụ giúp ba lên Bắc Kinh xem hàng, rồi lấy về, em còn phải đón bà em từ bên Hongkhôngng về Việt Nam nữa…Chắc đi tầm nửa tháng đó….
– Thôi! Anh không để em đang ốm thế này mà đi xa đâu…Một là em nên ở nhà. Hai là anh sẽ đi cùng em!.- Hắn nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Vân, lo lắng….
– Không được! Anh hâm quá! em sẽ trở về sớm nhất! – Vân gạt tay hắn ra….
Nghe đến câu “” em sẽ trở về sớm nhất “” – hắn thấy quen quen. À thì ra ngày xưa Thủy có nói với hắn câu này. Giờ lại đến lượt Vân!. Nhưng Vân nói chỉ đi có 2 tuần thôi mà! Có là bao đâu nhỉ? Hắn đành phải chiều người yêu như bao ngày đã qua thôi….
– Ừ, nhớ đi phải giữ gìn sức khỏe, nghe lời ba uống thuốc cho chóng khỏi ho nghe chưa em? Về Hà Nội mình lại đi chơi. Lại abc xyz nhé em nhé…. Hehe – Hắn nói đi kèm 1 hành động mà khiến Vân hiểu ý ngay.
Cẩm Vân bật cười rồi lấy tay véo yêu cái mũi hắn: “” Anh chỉ thế là giỏi “”…. Cô bất giác nhìn ra ngoài đường. Phố xá đã vắng tanh. Vân chợt rùng mình vì lạnh.. Vân vội ôm lấy hắn 1 lúc rồi buông ra vội vàng:
– 1 giờ sáng rồi đấy, anh về đi ngủ đi. Trời lạnh mà mặc phong phanh thế này à. Chiếc khăn của em có còn giữ trong cốp xe không?
Vân lục túi quần jean của hắn lấy chiếc chìa khóa rồi mở cốp xe, lấy ra chiếc khăn choàng cổ màu trắng tinh. Chiếc khăn đó Vân tặng hắn trong 1 lần hắn về muộn, trời lạnh mà hắn ăn mặc phong phanh, cô bèn quàng khăn quanh cổ hắn rồi quấn vòng lên che mất cặp tai hắn. Và ngày hôm nay, Vân lại làm thế y chang hôm nào. Thấy vậy, hắn cười:
– Mình yêu nhau đã được 100 ngày rồi đó em.
Chương 15: Cú sốc chia tay
– Hả??? Anh nói gì mà ghê thế!! Anh có biết là 100 ngày là để dành cho những người đã như thế nào rồi không?
– Haha….Đúng mà, đúng hôm nay tròn 100 ngày…Hay mai anh đi đánh con đề 10 hoặc 00 xem sao. Haha….
– Anh chỉ vớ vẩn! Thôi về đi anh yêu. Muộn rồi….
Hắn gạt chân chống xe, chuẩn bị ngồi lên thì Vân cầm lấy bàn tay hắn giật mạnh làm người hắn sát sàn sạt vào người cô ta. Chiếc xe máy SH đổ kềnh xuống đường!!!!
Vân nhìn thấy thế, hoảng hốt!!!
Còn hắn cười khanh khách: Cho xe nó nát luôn đi em, vứt quách đi cho thằng ăn mày nào nhặt đê! Haha….
Hắn chưa kịp nói tiếp thì Vân đã chặn đứng cái môi hắn lại bởi 1 nụ hôn ngọt ngào. Mọi khi hắn thường chủ động để cái lưỡi mình khua khoắng trong mê ly của vị son môi pha lẫn nước bọt Vân, thì hôm nay Vân chủ động khua lưỡi đến từng chiếc răng hắn….Thật sung sướng dễ sợ!!!! Hắn ngây ngất trong nụ hôn, ngây ngất trong hạnh phúc mong manh khi vừa trải qua những sóng gió của điều tiếng….Phải chăng nụ hôn này báo hiệu 1 quãng thời gian thật đẹp của cả 2 hay chăng? Hạnh phúc đích thực và 1 thiên đường trong mơ của hắn và Cẩm Vân hay chăng!!!
Hắn thầm nghĩ trong lúc Vân đang say sưa hôn mình: “” Em yêu, lúc này em có nghĩ giống anh không??””
Cẩm Vân cắn nhẹ nhàng vào môi hắn…Kết thúc nụ hôn ngọt ngào:
– Em yêu anh! – Vân nói thật nhỏ
– Vậy à….