
là một người vợ đảm đang chăm chút từng li cho chồng. Đột nhiên anh ôm cô vào lòng khiến cho cô bất ngờ.
-Thanh Hà, em có thể làm bạn gái anh được không?
Một câu nói tuy không to nhưng mang đậm tính chất sét đánh ngang tai . Là anh đang tỏ tình với cô sao? Cũng hơi mắc cười thật,vì bé đến giờ chưa một ai tỏ tình với cô,cũng bởi vì tính cách của cô trầm lắng không thích kết bạn.Vì vậy nghe anh nói mà cô đứng hình.
-Tôi, em…cô lắp bắp nhìn anh với khuôn mặt đỏ ửng. Thấy vậy anh càng thích thú cười. Thanh Hà đỏ mặt sao chuyện lạ Việt Nam đấy.
Ôm cô vào lòng một lần nữa, anh ghé sát đôi môi của mình vào tai cô:-Cứ từ từ suy nghĩ, anhkhoong hối thúc em mà.
—–
Lại nhắc đến Quỳnh Thư, khi nghe tin Quốc chưa về nhà cô đã đi tìm anh ở khắp nơi, điện thoại thì không liên lạc được, tin nhắn thì không trả lời, vội vứt điện thoại vào trong túi xách cô chạy qua các quán nhậu xem có anh ở đó không.
Lững thững trên đường với cơn mưa lạnh, cô khóc lóc vì không thấy hắn ta đâu. Lau nước mắt cô cũng tự hỏi lòng mình, tại sao cô phải khóc vì anh.
Từ xa cô thấy một người con trai tóc trắng xám đang ngồi trên chiếc ghế đá, trên tay anh ta cầm một đóa hoa hướng dương đã gần tàn vì cái lạnh. Nhưng sao chiếc áo đó, dáng người đó , bờ vai đó cô lại thấy rất đỗi quen thuộc. Nhẹ nhàng bước đến nơi thì người con trai đó quay lại.
-Thiên Quốc.. là cậu sao? Vừa nói cô vừa lùi bước chân của mình lại.
-Là anh đây.. Vừa nói Quốc vội bước nhanh đến bên cô như không muốn tuột mất cô khỏi bàn tay của mình. Đưa bó hoa cho cô, anh ôm chầm lấy dáng người bé nhỏ như muốn lấy đi hơi ấm của cô cho lòng mình. Giật mình vì hành động tự nhiên kia của Quốc, cô định có ý định đẩy anh ra. Nhưng thấy đôi bàn tay đó đã lạnh cóng cô liền choàng lấy hai tay của mình ra sau lưng anh.
Trời bỗng im gió cũng là lúc Quốc buông cô ra. Đặt đôi bàn tay lạnh giá của mình lên hai gò má ửng hồng kia anh nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn vương nước mắt cô mà hỏi:-Quỳnh Thư, em có thể làm bạn gái anh được không?
-Chả lẽ đây là lí do mà cậu nhuộm tóc thành màu bạc sao?- Cô đưa đôi tay vuốt lên mái tóc bạc đó. Là màu đen hay bạc thì nhìn anh trông vẫn điển trai như ngày nào . Hạ tay xuống cô tiếp lời:-Nhưng Quốc à chúng ta có quá nhiều điểm khác biệt, huống chi tôi lại hơn tuổi cậu. Cô mỉm cười tháo chiếc khăn trên cổ mình quàng cho Quốc. Cô và anh sao có thể chứ! thật nực cười. Khi đeo xong xuôi cô nắm lấy bàn tay giá lạnh ấy mà nói rằng:-Sẽ có người con gái tốt hơn tôi ở bên cậu, có lẽ tình cảm của cậu dành cho tôi chỉ là phù du của tuổi thanh niên thôi. Mà tôi cũng không có tình cảm nào dành cho Quốc. Cảm ơn Quốc vì thời gian qua đã quan tâm chăm sóc tôi.Bó hoa này tôi sẽ nhận.
Nói rồi cô quay lưng lại bước đi trong sự đau khổ của anh.
-Trong lòng Thư không có chỗ nào dành cho Quốc sao? Quốc từ đứng đằng sau hét lên vẻ tuyệt vong. Nghe tiếng nói đau khổ đó đôi chân cô cũng chùn bước lại. Thấy vậy anh lại tiếp lời.
-Ít tuổi thì sao? Bộ ít tuổi là không được yêu sao? Hay là tôi không đủ tốt nên không xứng với Thư. Thư bảo Thư không có chút tình cảm mà vậy tại sao Thư lại tìm tôi, tại sao Thư lại khóc vì tôi? Hả! Tại sao?
Quốc hét lên như một con thú dữ bị nhốt chân lại. Chả lẽ anh không có quyền được yêu sao? Đưa đôi tay như muốn níu kéo lại nhưng bước chân của cô đã bước đi rồi. Cô đã bỏ anh thật rồi!!
Gió rít lên như hòa vào niềm đau đớn. Từng chiếc lá bay xào xạc như một màn giao hưởng buồn cho một câu chuyện tình yêu không thành. Anh ước gì cơn gió mạnh đó có thể thổi bay vết thương trong con tim anh. Để anh có thể đối mặt với tương lai.
(Hế nhô cả nhà, ngày mai au phải đi học rồi, hẹn mọi người vào chủ nhật tuần sau nha!! Tuy lớp 12 đầu tắt mặt tối đâm đầu vào học nhưng thời gian rảnh au sẽ cố gắng ra cháp cho m.n, cảm ơn m.n đã ủng hộ động viên cho au trong thời gian qua nha!! love all <3)
Chương 47: Chương 47:
Nhắc đến mùa thu ta thường nhắc đến những thảm lá vàng nằm trên mặt phố, những chiếc xích lô tấp nập trên đường và những bước chân dạo phố buổi chiều qua. Mùa Thu mang nét dịu dàng của người phụ nữ, nét nhẹ nhàng đằm thắm của lứa đôi uyên ương. Và Thu tới nghĩa là tình yêu tới…
———————————————-Nhưng năm nay thu khác rồi……………………………………………………
Hà Nội đã vào Thu nhưng cái nóng của mùa hè vẫn còn bám dứt không chịu đi. Thời tiết oi bức, trời nắng chang chang là những dấu hiệu bất thường và khác lạ của mùa thu năm nay. Trời còn có nhiều thay đổi thì con người- người chịu tác động trực tiếp cũng có thể thay đổi.
Ta thấy rằng khoảng cách giữa “không” và “có” mong manh lắm. Ví dụ như đi qua quán bún mặc dù không có tiền nhưng chỉ cần có hứng thì vào ăn tội đâu tính sau. Cho bạn một số cách giải quyết nhưng nhắc trước đừng nghe theo:Có thể là giả vờ gọi thằng bạn ra chơi rồi kêu:”lâu lâu hai chúng mình không gặp nhau bạn mời tớ bữa này được không?” Hoặc nếu bạn có tài tàng hình chạy nhanh như gió thì bạn có thể ăn quỵt. Không thì dành ba tiếng còn sót lại trong ngày làm chân rửa bát lau nhà trả tiền bún cũng được(cách này được đấy nhỉ???). C