
CHAP 1: GIỚI THIỆU
Chiếc xe mui trần màu tím lao vun vút trên đường cao tốc. Xe hơi màu tím? Lạ đấy. Nhưng điều lạ hơn nữa là người lái chiếc xe đó lại là một con nhóc mới 18 tuổi như tôi
Tôi là Trần Như Nguyệt. Một cái tên thật nữ tính đúng không? Thật ra tôi lại là một con nhóc rất thích lái xe hơi, không bao giờ mặc váy và đặc biệt là rất dị ứng với màu hồng
Nhưng tôi là girl chính hiệu đấy nhé
Còn ngoại hình của tôi hả? Theo như tôi tự đánh giá thì tôi khá đẹp với đôi mắt nâu long lanh, mái tóc dài màu hạt dẻ trông rất nữ tính cùng làn da trắng hồng
Sở thích của tôi là lái xe chạy vun vút trên đường cao tốc như thế này vào mỗi buổi chiều. Sở thích của tôi hơi khác người nhỉ?
Tôi là một tiểu thư. Chính xác là tiểu thư của tập đoàn Trần, một tập đoàn có sức ảnh hưởng đến thế giới. Tiếc thay bố tôi mất lúc tôi 10 tuổi. Một mình mẹ tôi bao nhiêu năm gầy dựng nên cái tập đoàn hùng mạnh này
“Reng reng”
Tiếng chuông điện thoại phiền phức
“Alo? Cháu đang lái xe, chút nữa nói chuyện bác nhé” – Là bác quản gia nhà tôi
“Bà chủ nhắn tiểu thư về gấp ạ” – Giọng bác quản gia cung kính
“Dạ vâng, cháu về liền”
Tôi cúp máy. Tôi cua một vòng thật đẹp mắt rồi lái xe về nhà
Thấy tôi về đến nhà, mẹ vội đưa cho tôi một cái gì đó màu hồng – “Con mặc đi! Mau lên!”
Không phải chứ?! Một cái váy sao?! Váy hồng?? Sao mẹ có thể kết hợp cả 2 thứ tôi ghét nhất vào 1 vậy trời?!
“Mẹ, con không mặc đâu” – Tôi lắc đầu
“Như Nguyệt!” – Mẹ tôi trừng mắt
“Dạ vâng” – Đành nhượng bộ vậy, mẹ tôi mà nổi trận lôi đình thì…
Tôi chui vào phòng thay đồ. Đó là một cái váy dài trên đầu gối một tí, được trang trí bằng những sợi kim tuyến và hằm bà lằng những thứ lấp lánh. Tôi tưởng tượng mình giống cái đèn disco trong mấy quán bar…
“Người đâu mau làm tóc cho tiểu thư” – Mẹ tôi ra lệnh
Những nhà làm mẫu tóc chuyên nghiệp chạy lên phòng tôi và giúp tôi làm tóc.
Tôi ngắm nhìn mình trong gương với kiểu tóc rất đẹp và cũng không kém phần cầu kì
Mẹ tôi đưa cho tôi một đôi cao gót màu hồng nốt – “Con mang vào đi”
“Con không mang giày thể thao được ạ?!” – Tôi năn nỉ
“Thế con đã thấy ai mặc váy mà mang giày thể thao bao giờ chưa?” – Mẹ tôi nhún vai
Mà đúng là mặc váy mà mang giày thể thao thì quái thật…
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi mang giày cao gót và mặc váy. Cái váy thì vướng víu vô cùng. Còn đôi giày cao gót màu hồng kia thì rất khó giữ thăng bằng, tôi mới đi có mấy bước mà suýt té những ba lần! Tôi dám chắc dáng đi lúc này của tôi giống hệt một con khỉ đi lạc vào thế giới loài người
“Mà mẹ định đi đâu con lái xe chở mẹ đi?”
“Không, con gái mang giày cao gót thì lái xe kiểu gì? Để mẹ gọi tài xế chở đi”
Mẹ tôi nói rồi ra hiệu cho chú tài xế
30 giây sau, một chiếc xe hơi sang trọng đã đỗ trước mặt mẹ con tôi
“Mời phu nhân và tiểu thư” – Một vệ sĩ của nhà tôi mở cửa xe cho mẹ con tôi
“Đến biệt thự số 29 khu Royal. Nhanh lên” – Mẹ tôi mỉm cười với chú tài xế
“Mẹ? Chúng ta đi đâu đây?!”
Đây là tác phẩm đầu tay của mình, nếu có sai sót gì mong mọi người chỉ bảo. Mình xin cảm ơn mọi người ạ. Nhưng mọi người đừng mạnh tay quá nhé tội nghiệp mình :) CHAP 2: KIM NHẬT MINH“Mẹ! Mình đang đi đâu vậy?!”“Nguyệt… Con có nhớ trước khi mất bố con đã nói điều gì không?” – Mẹ tôi giọng buồn buồnKhông khí trong xe trầm xuống. Bố tôi mất trong một vụ tai nạn giao thông lúc tôi chỉ mới 10 tuổiThấy tôi im lặng, mẹ nói tiếp“Bố muốn con kết hôn với Kim Nhật Minh, con trai của người bạn thân của bố con, cũng là người thừa kế tương lai của tập đoàn Kim”Tôi nhớ lờ mờ hình như bố có nói vậy thật. Mà khoan đã…“Kết…kết hôn?!” – Tôi hét tướng lên – “Kết hôn với một người con chưa gặp bao giờ?! Không phải chứ?!”“Ờ… Thì… Hôm nay mẹ đưa con đến gặp đây này” – Mẹ tôi cười trừ“Thưa bà chủ, đến rồi ạ” – Chú tài xế nói rồi mở cửa xe cho tôi và mẹ“Như Nguyệt! Con phải cư xử thật lễ độ đó!”Oaa!!! Căn biệt thự này rộng quá!!! Lại được xây theo phong cách phương Tây!!!“Phu nhân Trần! Mời vào mời vào” – Một người đàn ông có khuôn mặt phúc hậu vui vẻ chào mẹ tôi“Cháu chào bác” – Tôi lễ phép cúi đầu chào“Nguyệt, con phải gọi là bố chứ, sau này là bố chồng con còn gì!” – Mẹ tôi che miệng cười“Oa!!! Nguyệt xinh thế” – Lần này là một người phụ nữ tuy đã lớn tuổi nhưng khuôn mặt vẫn giữ được vẻ sắc sảo“Con chào bác” – Tôi lại cúi đầu chàoKhỏi phải nói đây chắc chắn là ‘mẹ chồng’ tôi.“Ừ, Minh đang đợi con ở phòng ăn trên lầu đó, con mau lên đi” – ‘Mẹ chồng’ tôi tươi cười rồi ra hiệu cho ông bác có vẻ là quản giaCái gì chứ?! Có cả ‘phòng ăn trên lầu’ sao?! Có cần nhiều phòng ăn thế không trời“Mời tiểu thư” – Ông bác mỉm cười – “Tôi là quản gia, mọi người thường gọi tôi là quản gia Kim, sau này cần gì tiểu thư cứ gọi cho tôi”“Dạ” – Tôi gật đầu rồi đi theo ông bác lên phòng ănQuản gia mở cửa phòng ăn cho tôi – “Kính mời tiểu thư”Lúc này Kim Nhật Minh đã ở trong phòng ănTôi vừa bước vào phòng ăn thì ông ấy đóng cửa cái rầm, bỏ lại tôi với một người tôi chưa nói chuyện lần nàoCậu ta nhìn tôi, gương mặt điển trai thoáng bối rối vì không biết phải làm gìTôi cũng đứng đơ tại