
Linh đang nhìn với con mắt hằn học anh ta vẫn cứ thản nhiên như không.« Chà, Bảo Thiên, lâu lắm không gặp cậu rồi ». Một đám thanh niên hình như là bạn của Bảo Thiên tiến lại gần.– Bọn mình ngồi được chứ !– Cứ tự nhiên đi.– Ồ, mới hả ? Anh chàng kia nhìn Linh rồi nháy mắt với Bảo Thiên.– Điên à, con mắt nhìn người của tớ đâu có thấp kém đến thế ! Bảo Thiên nhìn Linh rồi quay sang đám bạn cười khẩy.– Đúng rồi, Bảo Thiên là ai cơ chứ. Một cô nàng chân dài mặt bự phấn quay sang lườm Linh một cái rõ dài, rồi ôm lấy anh ta, sau đó ngọt xớt – Anh, em nhớ anh lắm đấy anh biết không ?Bảo Thiên gỡ tay cô nàng chân dài đó ra, rồi vuốt nhẹ lên má- Anh cũng nhớ em cưng ạ, lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là khi nào ấy nhỉ ?. Cô nàng thì thầm vào tai Bảo Thiên rồi cả hai cùng cười khúc khích.Linh ngồi đấy, nuốt hận vào trong. Cô cầm chai bia lên uống lấy uống để,bia lạnh đổ vào họng mát lẹm.– Uống với anh nào, cô bé. Một gã tiến gần Linh và đưa cốc rượu cho Linh, cô cầm cốc rượu, nốc cạn– Được, anh thích em rồi đấy ! Gã ta ngồi sát cạnh Linh rồi vớ chai rượu.- Uống đi, uống cho quên hết sầu đời em ạ !Linh nốc cạn số rượu gã trai đưa cho mình, cô không làm chủ được bản thân nữa, chỉ muốn uống, uống cho thật say, cho hình ảnh Hải Minh tan vỡ đi để hình ảnh ấy không làm trái tim cô đau đớn thế này.Bảo Thiên ngồi đối diện vẫn âm thầm quan sát, anh ta mặc kệ Linh dù cô đã nốc cạn mấy chai rượu cùng gã trai kia.– Này, anh thích em rồi đấy, về nhà anh đi ! Gã trai kia kéo Linh lại gần rồi ôm eo cô– Buông….ra..ra..Tôi muốn về nhà. Linh không còn đứng vững được nữa, người dẻo oặt, ngã gục tại chỗ– Về nhà anh đi, chúng ta vui vẻ. Gã trai kia vẫn cố ghé sát tai rồi ý định đưa Linh đi.« Choang ! » Bảo Thiên tức giận ném chiếc cốc vỡ tung tóe, đám con gái thét lên sợ hãi- Đủ rồi ! Anh ta quát, sau đó túm lấy Linh, nhấc bổng cô lên và đưa ra ngoài.Linh bỗng choàng tỉnh, nhưng rất mơ hồ, chỉ thấy có bàn tay rất vững chãi đang bế bổng cô lên. Rượu làm cho cô không còn cử động thêm được gì nữa. Láng máng thấy Bảo Thiên bế cô lên xe….………………………….………………………….Linh mở mắt, thấy mình trong một căn phòng…không phải của cô.AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Cô nhìn lên mình, quần áo… « quần áo của mình đâu rồi ? »Linh vớ lấy cái chăn « Trời ơi, mình đang ở đâu, đây là phòng đàn ông mà ? »– Dậy rồi hả ? Bảo Thiên đi vào phòng, mở tủ, lấy ra vài thứ, thậm chí còn không nhìn Linh đang co ro trong chiếc chăn.– Anh…anh….sao anh dám ? Đồ tồi !!!!!!!!!!!!!!!!!! Linh một tay cầm chăn che người, một tay túm lấy Bảo Thiên mà đấm vào ngực anh ta.– Yên lặng nào !!!!!!!!!!!!!!!!!! Hừ, đầu óc cô bị gì thế? Không nhớ gì sao, đừng có nghĩ bậy bạ. Bà giúp việc cởi quần áo cho cô đấy, hôm qua ai uống say và nôn sạch vào quần áo cả chăn ga gối đệm nhà tôi nữa hả???Linh lấy tay đưa lên miệng cắn, suy nghĩ “hình như, hôm qua….mình có nôn…trời ơi, xấu hổ quá !!!!!!!!!!!”– Thôi thay đồ đi, mặc tạm quần áo tôi ấy, quần áo cô đang đi giặt khô tý mới có.Linh lấy tay kéo chăn đang cuốn quanh người lên cho khỏi bị trễ xuống, rồi cúi đầu. Im re, cô không còn gân cổ lên mà đấu khẩu với Bảo Thiên nữa.– Tôi tưởng cô mất hết dây thần kinh xấu hổ rồi cơ mà? Thôi ra ngoài ăn sáng đi, tôi đưa cô về rồi đi làm. Mang cô về nhà đúng là mang cái nợ.Bảo Thiên nói xong rồi đi định đi ra..– À quên, cô nên ăn uống tẩm bổ thêm vào…người gì mà ….Bảo Thiên toét miệng chọc tức Linh rồi nhìn thân hình cô đầy ẩn ý– ĐI RA MAU !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!………………………….………………………….Linh ngó vào cổng, nhà im ắng, cô chưa định vào, Linh cầm cái điện thoại mân mê, nó đã hết sạch pin từ lúc nào.– Chắc ông đã rất lo lắng. Linh giọng hối hận.– Yên tâm, tôi đã gọi điện về cho ông cô rồi…Ông nói sẽ cho cô một trận đòn nhừ tử…– Anh điên à, sao anh làm thế? Một cú đánh mạnh vào vai Bảo Thiên.– Á, đau quá, cô bị điên à, hơi tý dở chứng đánh người.– Ai cần anh đưa tôi về, đáng lẽ anh phải đưa tôi về nhà tôi chứ !– Về nhà cô trong cái bộ dạng ấy thì cô chỉ có đường chết, yên tâm, tôi sẽ nói đỡ hộ cho.Linh thở một hơi dài, kiểu để cho hết run, rồi bấm chuông.– Ông ơi, mở cửa cho cháu ! Linh gọi to– VỀ RỒI ĐẤY À- Ông nội Linh nói như quát tay cầm cái gậy – Hôm nay cháu về đây thì chết với ông, đi đâu cả đêm giờ này mới về, con gái con đứa thế này đây hả? Cứ vừa nói vừa cầm gậy ông nội đập Linh.– Ôí ông, cháu xin lỗi, cháu chừa rồi. Đau quá !– Ông đừng đánh Linh, lỗi là ở cháu, hôm qua cháu đáng lẽ không nên rủ Linh đi cùng. Bảo Thiên ra sức cầu xin.– Còn cậu nữa, cũng đáng đánh nốt. ông nội cầm cái gậy giơ trước mặt Bảo Thiên – Nếu cậu không phải là cháu bạn ta thì cậu không còn chân mà đứng thế kia được nữa đâu. Còn con nhỏ này, vào đây, hôm nay ông phải đánh cho mày một trận mới được. Học đâu cái thói uống rượu rồi cả đêm không về nhà ! Ông nội Linh lôi xềng xệch cô vào nhà, lúc này la hét hay cầu xin cũng vô ích.– Á, Á…ông nội ơi, còn biết lỗi của con r