
̉ ở đây nhé!– Con đi ngủ đi, chắc là mệt rồi!– Mẹ… con ngủ với mẹ nhé! Linh đứng nép sau cánh cửa thò đầu vào.– Đồ trẻ con, còn bé bỏng gì mà ngủ với mẹ nữa. Thôi sang phòng con đi.Linh đành đóng cửa phòng lại, cô cứ đứng như thế sau cánh cửa. Ngần ngại nhìn sang phòng Bảo Thiên, bỗng dưng, cánh cửa khẽ mở Bảo Thiên đi ra. Anh thì thào.– Mẹ ngủ chưa?– Vừa mới lên giường chắc chưa ngủ.– Vậy cô cũng vào ngủ đi còn gì nữa.– Anh cứ vào trước đi.– Đồ ngốc, tôi không làm gì cô đâu mà sợ. Bảo Thiên cười tủm tỉm.– Hừ, anh thì có gì mà tôi phải sợ anh chứ. Linh lại bắt đầu bị chọc tức. Cô đi thẳng vào phòng , leo lên giường, cầm lấy cái gối ôm dài vứt vào giữa.– Anh ở đó, còn tôi ở đây, cấm được xâm phạm sang lãnh địa của nhau.– Hahaha… ôi tôi chết mất, cô đang nghĩ gì không biết, nhìn lại mình đi, tôi nào đâu có hứng thú gì một cô nhóc học sinh cấp 2 mới lớn đâu!“Bộp” Linh cầm chiếc gối ôm đập bộp vào đầu Bảo Thiên, cô thừa thông minh để hiểu anh đang động chạm đến điều gì. Linh tức giận rồi kéo kín chăn lên đầu đi ngủ mặc kệ cho Bảo Thiên đang cười nham nhở.Một tuần mẹ Linh lên chơi đúng như là địa ngục khi Linh cứ phải xoen xoét gọi một “Anh!” hai “Anh” ngọt sớt với tên khốn Bảo Thiên, đúng là điều khó chịu nhất là điều khi phải cố tình tỏ ta thân thiện với kẻ thù mặc dù điều đó chẳng hay ho gì. Cộng thêm cả chuyện phải sử dụng chung phòng và chung giường khiến Linh ngột ngạt vô cùng, cả thêm tiếng ngáy o o bên tai và cái dáng ngủ nằm sấp của Bảo Thiên cũng khiến Linh vô cùng tức mắt.– Mai mẹ về hai đứa ạ.– Ôi, thế hả mẹ ??? Linh nói kiểu như reo.– Sao mẹ về sớm thế, mẹ ở lại chơi với chúng con đã, tuần này con bận chưa đưa mẹ đi nhiều nơi được. Bảo Thiên nói với giọng như có lỗi.– Thôi,mẹ về nhà còn bố và cu Bin nữa, vả lại con gái mẹ cũng có thích mẹ ở đây đâu, đúng không hả ? Mẹ quay ra véo má Linh.– Mẹ, không phải, ý con là…– Mẹ đùa thôi, chứ ở lâu sao được về con cơm nước cho hai ông tướng ở nhà nữa kìa. Mẹ Linh cười hiền từ.– Vâng, thế thì để hôm nào rảnh chúng con sẽ về chơi với bố mẹ ạ. Mai con sẽ cho người đưa mẹ về. Bảo Thiên nói vẻ quan tâm.Hôm sau, Linh tạm biệt mẹ, nhìn chiếc xe đưa mẹ khuất dần, tự dưng, cổ Linh nghẹn nghẹn. Cô không rõ cảm xúc của mình, chỉ thấy giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi một cách lạc lõng. Linh đi vào nhà rồi lên phòng, đổ người lên giường rồi tự dưng nước mặt dạt dào. Bảo Thiên nhìn thấy thái độ của cô, anh im lặng rồi khẽ ngồi bên mép giường.– Này, đồ ngốc, khóc hết nước mắt đi rồi tý tôi đưa cô đi chơi !Công viên Mặt Trời ngày cuối tuần đông đúc, Bảo Thiên đã lôi Linh đến đây và cuối cùng đã khiến cô bỏ cái khuôn mặt tèm lem nước mắt xấu xí đi. Anh đứng xếp hàng mua vé, một hàng dài nhưng Bảo Thiên đứng nổi bật nhất bởi cái dáng cao hơn những người khác ở đây hẳn một cái đầu.– Hahaha, thích quá, có thuyền lắc, đu quay Bạch Tuộc, đu quay xoắn, đu quay khổng lồ này…cả thêm tàu điện trên không và lái ô tô đụng nữa. Chúng ta chơi hết những trò này nhé ! Linh nhảy cẫng lên rồi kéo tuột Bảo Thiên đi.Từ bé Linh đã thích những trò chơi cảm giác mạnh, và lần này cũng không phải là ngoại lệ. Bảo Thiên thì chẳng mấy làm thích thú với những trò chơi như thế này, nhưng khi đưa ra lời mời rất chi là tử tế sẽ dẫn Linh đi chơi, cô chỉ gật đầu khi yêu cầu được chấp nhận là anh phải đưa cô đi chơi công viên Mặt Trời.– Oẹ, ghê quá !Bảo Thiên bỏ cuộc khi cả hai chơi đến tàu điện trên không. Linh ngạc nhiên đến độ phì cười khi thấy Bảo Thiên của hàng ngày lúc nào cũng tỏ vẻ oai phong lẫm liệt nhưng hóa ra lại sợ trò chơi này chết khiếp. Linh cười khúc khích khi nhìn thấy Bảo Thiên lúc xuống mặt tái mét không còn một giọt máu.– Lần sau mình lại chơi trò này nữa nhé ! Linh cười ra bộ thích thú.– Còn lâu, lần sau cô đi mà đi một mình. Bảo Thiên tức giận ném cái khăn giấy xuống đất và đứng dậy xem chừng anh ta vẫn còn đủ sức lực để cãi lộn với cô.-Hí hí hí. Linh bụm miệng cười.Bảo Thiên quay ngoắt đi rồi đi thật nhanh lên phía trước.– Ê, đợi đã, đợi tôi mua kem đền cho này. Linh gọi với theoLinh chạy đến hàng kem mua hai que, cô cầm hai que kem trên tay đưa cho Bảo Thiên, anh quay đi tỏ vẻ dỗi, Linh đứng lấy tay đẩy đẩy vào người Bảo Thiên ra vẻ làm lành. Cuối cùng, anh cũng cầm lấy que kem từ tay Linh.– Hí, cảm ơn anh nhé, tôi hết buồn rồi đấy !Linh quay lại nhìn Bảo Thiên, rồi cười, nụ cười tươi vui rạng rỡ, anh cuối cùng cũng cười. Đúng là cô nhó