Pair of Vintage Old School Fru
Anh

Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322574

Bình chọn: 7.5.00/10/257 lượt.

ong khi hai chàng trai vui vẻ đi vòng quanh sân khấu thì giọng hát thứ ba đã vang vọng khắp khán phòng

Hãy mở rộng trái tim em và nắm lấy tay anh.

Người còn chưa thấy đâu thì sáu thành viên còn lại đã vây thành vòng tròn, nhịp nhàng lắc nhẹ đôi vai và cất vang tiếng hát

Cuộc sống không thể tốt hơn nữa.

Gia Tuấn đang ở đâu?

Liệu lời đồn về việc bỏ thi của anh có trở thành sự thật?

Giữa lúc mọi người đang suy đoán trong lo ngại thì vòng tròn nhỏ bất ngờ tản ra với những vòng tay giang rộng như chào đón.

Em đã thay đổi cuộc sống quá đỗi bình thường của anh

– Bất ngờ “chui lên” từ dưới sân khấu, anh khiến trăm người phải bất ngờ trong vui thích.

Bước nhanh khỏi trung tâm, Tuấn nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí “đỉnh” trong tam giác của nhóm. Nháy mắt tinh nghịch với một thành viên khác, anh tiếp tục cất cao tiếng hát

Tất cả mọi người trên thế giới này đều trông thật hạnh phúc….Anh muốn cảm ơn em, cô gái yêu quý…

Quá phấn khích, nhiều người đã đứng bật dậy, vừa vẫy tay vừa gọi tên Tuấn liên tục. Đội hình lại tiếp tục thay dổi khi Tự Quân từ từ di chuyển vào vị trí ở giữa:

Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, như một điều kì diệu. Anh cảm thấy một điều kì diệu

– Anh ấy bất ngờ chỉ tay về phía dưới –

đó chính là em

Nó có thể nghe thấy hàng trăm tiếng gào rú sau động tác rất mực có duyên ấy.

Cuộc sống không thể tốt hơn nữa.

Bảy giọng ca vừa cất lên đã thấy mọi người đứng cả dậy, lắc lư và hát theo trong hào hứng. Đôi chân nhanh nhẹn cùng những cú xoay người đầy điệu nghệ của anh cứ hút lấy mắt nó. Nụ cười tươi đầy phấn khởi như thổi lửa vào lòng khán giả.

Anh nắm tay em và tung cánh bay. Chúng ta sẽ vút tới trăng sao

Anh sẽ hôn em khi em đang ngủ say

Cuộc sống chẳng thể tốt hơn nữa…

Hãy mở rộng trái tim em và nắm lấy tay anh.

Từng lời ca rộn ràng vang lên như đánh thức mỗi tế bào sống trong người nó. Trong phút chốc, Nhi cũng muốn được nhún nhảy như những chàng trai kia, muốn quên hết mọi khó khăn và mệt mỏi để sống với âm nhạc.

Bảy thành viên bất ngờ nhập lại thành một, chỉ còn thấy gương mặt của chàng ca sĩ đứng ở vị trí thứ nhất. Tiếng nhạc cũng bắt đầu dịu xuống khi anh ta nhoẻn miệng cười và che mắt nhìn quanh:

Những gì anh muốn trao cho em…

…Lời hứa rằng chúng ta sẽ bên nhau trọn đời…

Câu hát vừa chấm dứt, hàng thẳng đã tự động tách làm hai. Chừa lại một “nhân vật” đứng ở cuối đang chậm rãi bước về phía trước

Nếu kiếp sau là có thật trên thế gian này…

– Tuấn ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng về phía…nó –

…Anh nguyện sẽ tìm em và yêu em lần nữa

Câu hát như lời hứa hẹn dành riêng cho cô bé làm trái tim nó đập rộn rã. Rồi Tuấn lại mỉm cười. Lúc nào trông anh ấy cũng vui vẻ. Có lẽ Tự Quân đã đúng khi gọi Gia Tuấn là chiếc cầu nối,

QUÀ SINH NHẬT

Ngắm nhìn gương mặt dịu dàng đến đằm thắm của Nhi, Tuấn chợt mỉm cười:

– Lần sau – Anh lấy tay nhấn nhẹ vào đầu nó – Nếu Tự Quân có hỏi em về anh như vậy, nhớ đừng để mắc mưu nhé!

– Em sẽ kêu cảnh sát bắt anh – Cô bé phụng phịu với gương mặt đỏ au

– Vì tội gì? – Tuấn giơ tay nhìn đồng hồ – Em đã không còn là trẻ vị thành niên 30 phút rồi…

Rồi, không đợi Nhi kịp tiếp thu câu nói ấy, anh đã kéo bật nó dậy

– Anh có mang thứ này cho em, hay lắm!

– Cái gì mà trông anh bí mật vậy?

– Quà sinh nhật chứ còn cái gì nữa? – Anh vừa nói vừa lục lọi trong túi.

Sinh nhật? Nhi quay phắt qua tấm lịch trên tường.Trời ơi, đúng là nó đã quên bén cái việc “động trời” ấy thật. Từ lúc đặt chân vào thế giới của anh, hết chuyện này đến chuyện khác cứ liên tiếp xảy ra làm nó chẳng ý thức được thời gian nữa.

Trước đây, mỗi lần sắp đến ngày nó sinh ra đời là ba mẹ lại nhắc việc đặt bánh, mua quà. Còn bây giờ, chẳng ai biết và cũng chẳng ai thèm quan tâm hay hỏi xem nó sinh vào ngày nào…

– Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em? – Nhi nhìn Tuấn bằng ánh mắt xúc động

– Chẳng những ngày sinh mà anh còn biết em ra đời lúc mười giờ tối nữa kìa.

Cô bé nhíu mày nghĩ một lúc rồi nhớ ra. Đã có lần nó viết ngày và giờ sinh của mình đưa cho bà lão bói toán. Khi ấy anh cũng có mặt ở đó nên chắc đã nhìn thấy những điều nó ghi trên mảnh giấy. Lúc đó nó cũng nghĩ đến điều ấy nhưng lại cho rằng anh chẳng hơi đâu mà ghi nhớ những việc như vậy. Thế nhưng bây giờ, Nhi mới biết là mình đã lầm.

– Đây là của em. -Anh đưa nó một cái hộp bọc vải nhung đỏ thắm – Hy vọng thứ này sẽ mang đến cho em sự bình an và hạnh phúc.

– Cảm ơn anh – Nhi mỉm cười, đưa tay nhận lấy chiếc hộp – Em mở ra xem được không?

– Quà của em mà, cứ tự nhiên đi. – Tuấn khoanh tay nhìn nó, cười nói.

Một sợi dây chuyền sang trọng xuất hiện khi nắp hộp vừa mở ra. Nó hết nhìn anh lại quay xuống mặt dây chuyền hình bông hoa đỏ như máu.

– Em có nhận ra nó không? – Anh hào hứng nhìn vào trong hộp – Đây chính là viên đá Đoàn Tụ mà chúng ta nhìn thấy ở suối Hy Vọng. Lúc anh đem nó đến chỗ thợ kim hoàng, viên đá vẫn còn mang màu xanh của hy vọng. Còn bây giờ nó trở thành thế này đây.

– Tức là hy vọng của anh đã trở thành hiện thực?

– Anh đoán viên đá chuyển sang màu đỏ lúc chúng ta vừa gặp nhau.

– Nhưng sao khi đó an