
hương hại? Bởi vì… Theo như Nó thấy.. Tình yêu dành cho Uyển Phương trong Ngài dường như còn lớn lắm…..
Bao nhiêu câu hỏi cứ nhộn nhạo, rối rắm trong đầu khiến cơ thể Nó đột nhiên trở nên mệt mỏi…
Bỗng nhiên… Nó ước gì mình được chìm vào một giấc ngủ thật dài để khi tỉnh lại thì những nỗi đau hay lo lắng kia biến mất theo màn đêm…
Ngày hôm nay, có những nỗi đau và những lo lắng không tên khiến cho phút bình yên mới thoáng qua hổi chiều đã biến đi đâu xa lắm…
Người ta vẫn bảo quá khứ đôi khi cũng có những vị thật đắng và cũng có những nỗi đau vẫn tồn tại như một vết sẹo dài đủ để tấy lên rồi khiến ta khắc khoải mỗi khi vô tình chạm tới..
Nhưng… Nó đã nghe ở đâu đó có một câu nói như thế này: “Tôi chưa bao giờ cố xóa đi ký ức của quá khứ, dù một vài ký ức rất đau đớn. Tôi không hiểu được những người lẩn trốn khỏi quá khứ của mình. Mọi thứ bạn đã sống góp phần giúp bạn trở thành con người bạn bây giờ”
Vậy nên Nó vẫn sẽ học cách yêu quá khứ của một “ai đó” … Dù thế nào đi chăng nữa…
Nó khẽ ngước đôi mắt dài nhìn lên…
Bầu trời tối đen.. Rực rỡ một vầng trăng …
Ừ thì… Dù có tối tăm.. Nhưng …Vẫn sẽ có chút ánh sáng cuối đường hầm..
Ừ!
Cứ tin như thế đi.. Nhỉ?
Anh yêu em một mét bốn lăm ạ – chương 28
Chap 28: Suy tư.
Sau đêm nói chuyện về quá khứ, dường như “không nhắc lại chuyện xưa” đã trở thành một thỏa thuận ngầm giữa Nó và Ngài Tổng giám đốc. Nhưng .. Thật lòng mà nói thì với Nó, vẫn còn quá nhiều khúc mắc cần phải được giải đáp ví dụ như: “Chuyện gì đã xảy ra giữa Thiên thần và Uyển Phương khiến cho cô ấy phải hớt hải chạy đi trong nước mắt?” Rồi: “Cái chết của Uyển Phương rút cục chỉ là một tai nạn vô tình hay là có lý do gì đó buộc cô ấy phải tự kết liễu cuộc sống của chính mình?” Và: “Jackson thật ra là người như thế nào?…” Bao nhiêu câu hỏi cứ nhức nhối trong đầu khiến Nó bứt rứt không yên.
Mà…
Mọi chuyện sau ngày hôm đó…
Dường như cũng chẳng còn được bình yên thì phải..
Kết thúc một đêm vật vã tại bệnh viện, những ngày tiếp theo, Ngài Tổng giám đốc chỉ còn thỉnh thoảng ghé thăm và lần nào cũng chỉ dạo quanh một cách chớp nhoáng. Đã đành rằng hơn ai hết Nó biết, Nó hiểu công việc của Ngài bận rộn như thế nào nhưng thật sự có rất nhiều lúc Nó vẫn không thể ngăn nổi sự thất vọng, hụt hẫng, u buồn và giận hờn khi cả ngày chỉ nhận được vài dòng tin nhắn hoặc một vài cuộc điện thoại hiếm hoi từ “Ai đó”.
Ừ thì.. Tại vì… Với con gái, một khi đã trót bị ngã vào biển lớn tình yêu thì thế giới trước kia dẫu có lớn đến thế nào rồi cũng sẽ bị thu hẹp tới mức chỉ còn tập trung trong phạm vi của một con người.
Nguy hiểm hơn là Nó dưới tư cách là bệnh nhân nằm viện lại còn đang sở hữu một “quỹ thời gian” kha khá để cho những ý nghĩ lộn xộn kia thảnh thơi dạo chơi ..
Vậy cho nên, những cảm giác chơi vơi cũng dường như tăng gấp bội…
Nhưng cũng may, Nó thuộc cung Nhân Mã – Cung nổi tiếng về sự quảng giao, hòa đồng và luôn có xu hướng lôi kéo đám đông – Nhờ đó mà luôn có những người khác ùa vào để lấp đầy một phần khoảng trống ấy.
Tiêu biểu là nhỏ bạn thân – kẻ sẵn sàng xoẹt qua xoẹt lại như sao chổi bất cứ lúc nào có thời gian rảnh rỗi – khiến cho Nó vừa cảm động vì nhận được sự quan tâm vừa phải cứng rắn răn đe mỗi khi con bạn có ý định hăm he gọi về tố cáo cho mẹ bệnh tình của Nó.
Kế đến là chị Thủy mà Nó đã ưu ái đặt cho cái biệt danh “Nàng sheherazat thời hiện đại” bởi những câu truyện không đầu không cuối triền miên bất tận.. Nhưng phải công nhận một điều là nhờ có chị mà Nó có thể cập nhật những thông tin của cuộc sống xung quanh một cách nhanh nhất.
– Em biết không? Công ty mình vừa mới ký kết được hợp đồng mới đấy! Mà theo như chị Hà (tên của cô kế toán trưởng) nói thì đây là hợp đồng có giá trị lớn nhất từ trước tới nay. Ngài Jay cứ gọi là bận tối mắt tối mũi luôn rồi các phòng ban khác cũng nháo nhào cả lên nữa và ngay bản thân chị đây cũng phải đếm tiền mờ cả mắt đấy! Vừa vui mà cũng vừa mệt.. – Chị vội vã thông báo khi đến thăm Nó vào một buổi tối khá oi bức kèm theo một nụ cười không thể tươi hơn.
– Thật ạ?
Nó hớn hở đưa ánh mắt về phía chị nhưng rồi lại nhanh chóng ỉu xìu như bánh đa gặp nước khi nghĩ đến tình trạng của mình. Nó khẽ thở dài thể hiện tâm trạng buồn bã vì bất lực:
– Tiếc thế! Vậy là em không được tham gia dự án lần này rồi! Trong lúc mọi người bận công việc ngập đầu thì em lại ở đây ăn chơi.. Chán ghê ý!
– Con nhỏ ngốc nghếch này! – Chị Thủy khẽ lườm Nó một cái bén gót rồi nhẹ nhàng nói tiếp – Em còn trẻ, cơ hội làm việc và phấn đấu còn dài thế nên cứ tranh thủ mà tận hưởng đi không mai mốt lại kêu than là chẳng có thời gian để mà nghỉ ngơi dưỡng sức. Chị biết là nằm một mình trong bệnh viện cũng buồn nhưng cứ yên tâm mà an dưỡng.. Hết bệnh rồi thì thiếu gì việc để làm. Yên tâm! Khi nào rảnh, chị sẽ cho cu Bin tới đây chơi với em nhé?
Chị nói một tràng dài không nghỉ rồi cuối cùng lại chiếu về phía Nó một cái nhìn đầy dịu dàng thấu hiểu khiến cho Nó chỉ còn biết gật đầu ngây ngô và nhe răng ra cười rồi khẽ nói với chất giọng tràn đầy sự biết ơn:
– Dạ!