Anh yêu em một mét bốn lăm ạ

Anh yêu em một mét bốn lăm ạ

Tác giả: Dương Hàn Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323303

Bình chọn: 7.00/10/330 lượt.

ớt ra khỏi lồng ngực)

– Cảm ơn em! – Nó nghe tiếng Jackson khẽ cười – Thật ra thì cũng không có gì to tát … Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh và năm nào vào ngày này anh cũng đến viếng thăm mẹ.

– Em xin lỗi… – Nó ngập ngừng.

– Không có gì đâu… Anh rất vui vì em đã quan tâm và lắng nghe anh nói .. Hôm nay.. Thật sự rất dài – Tiếng Thiên thần vang lên mang một nỗi buồn da diết.

– Em hiểu – Nó khẽ thở dài – Anh và em lại có điểm chung nữa rồi… Bố em cũng mất cách đây mấy năm….

– Vậy hả? Thế là người cùng cảnh ngộ rồi – Jackson và Nó cùng cười buồn..

Vậy ra Nó và Jackson đều là những đứa con côi cút, cùng là thành viên của một mái nhà không hoàn thiện.

Buông điện thoại xuống, Nó lặng lẽ gặm nhấm nỗi buồn.. Nghĩ về Jackson .. Trong lòng Nó chợt trào dâng sự đồng cảm sâu sắc…

Bỗng nhiên, bên tai Nó dường như nghe rất rõ giọng chị Thủy vang lên: “Cơ hội tới rồi đó! Phải nhanh tay nắm lấy”

Nó nằm im, lặng nghe tiếng đồng hồ đếm thời gian tíc tắc trôi, tự hỏi trái tim mình đang cần gì…

Và rồi hình ảnh Jackson hiện lên với nụ cười chói lòa trong tâm trí…

Nó mỉm cười, khi xung quanh rõ ràng đang là màn đêm đen nhưng Nó dường như lại nhận ra rất rõ câu trả lời mà mình vẫn hằng tìm kiếm…

Nó đã quyết định rồi.. Nó sẽ trao trái tim mình để bù đắp và sưởi ấm cho một người…

“ 31 tháng 10 – Halloween…Jackson.. Chờ em nhé” Nó lẩm bẩm trước khi chìm vào giấc ngủ…

Anh yêu em một mét bốn lăm ạ – chương 15

Chap 15:Trại trẻ mồ côi (P1)

Ngày hôm sau, Nó tươi tỉnh hơn rất nhiều (thậm chí còn nhe răng ra cười khi nhìn thấy ngài Tổng giám đốc đáng kính nữa) Khi con người có cái gì đó để chờ đợi thì cuộc sống thật sự là vô cùng đáng sống Smile

Không gian trong phòng vẫn lặng im, chỉ có tiếng máy lạnh chạy ro ro và tiếng lật giấy sột soạt. Từ lúc hắn bước chân vào đến giờ thậm chí còn không thèm nhìn Nó lấy một lần khiến Nó vừa có chút bực mình lại vừa tự nhủ phải nêu cao tinh thần cảnh giác với cái ý nghĩ nhảy múa trong đầu: “ Nạn nhân của gấu, phải tránh xa.. Tránh xa”

Nhưng mà… Vì công việc là việc công.. Nên Nó vẫn phải âu sầu mà đối diện với hắn (Tất nhiên là Nó cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần và giữ khoảng cách xa nhất có thể để dễ bề chạy khi có sóng gió nổi lên)

– Dự án có đề cập đến vấn đề làm từ thiện. Anh cho phép em ra ngoài đi tìm kiếm địa điểm và liên hệ trước nha. – Nó nói với ngài Mr P kèm theo một nụ cười xin xỏ.

– Uhm… Em định bao giờ đi? – Hắn điềm nhiên nói mà mắt vẫn không rời khỏi đống tài liệu.

Thật tình là có lúc Nó đã tưởng tượng rằng mỗi khi Nó cắm mặt vào sổ sách và không chú ý đến cái bàn làm việc của Mr P thì những trang giấy vô tri kia lập tức sẽ biến thành một nàng mỹ nữ với thân hình bốc lửa uốn éo, ve vuốt, dụ dỗ thậm chí là bỏ bùa mê thì mới có thể khiến cái gã Tổng giám đốc này suốt ngày chú tâm vào đó mà không rời ra nổi như thế chứ.

– Dạ! Em định đi luôn bây giờ ạ! – Chấm dứt dòng suy nghĩ đi hoang, Nó trả lời rất nhanh chóng.

– Ok! Tôi sẽ đi cùng em! – Ngài Mr P tỏ vẻ cương quyết.

– Dạ? Nó lặp lại một cách ngạc nhiên. Tình huống này vượt ngoài kế hoạch của Nó rồi. Thật tình là việc Nó muốn đi kiếm địa điểm là có thật nhưng ngoài ra Nó còn muốn tiện thể đi tìm mua ít đồ để chuẩn bị cho buổi lễ hóa trang vô – cùng – trọng – đại sắp tới nữa.. Hắn đòi đi thế này thì vỡ show hết rồi.

– Không được – Nó nói với âm lượng hơi lớn rồi nhận ra mình có vẻ quá trớn nên lập tức cúi mặt xuống và thay đổi thái độ – À… Không… Ý em là… Em không dám phiền xếp đâu ạ! – Nó ấp úng – Việc nhỏ thế này đâu đáng để xếp phải bận tâm, cứ để em đi một mình được rồi.

Ngài hơi nhíu mày nhìn Nó, đôi mắt nâu trở nên sậm tối và những tia sáng lấp lánh trong đó như một chiếc gương chiếu thẳng về phía Nó.. Nhận ra mình chỉ là một con mồi bất lực trong tấm lưới của bác thợ săn, Nó cúi mặt như một tù nhân im lặng chờ đợi phán quyết cuối cùng:

– Học sinh tuyệt đối không được cãi lại thầy giáo. Tôi đã nói sẽ đưa em đi thì em chỉ cần im lặng và chuẩn bị thôi. Em có mười lăm phút.

Hic hic hic… Nó đau khổ lê bước về chỗ bàn làm việc của mình, trong đầu không ngừng oán trách cái con gấu nào đã làm hắn bị thương và trở nên bất bình thường khiến cho Nó giờ phải chịu khổ thế này đây hu hu hu.

Mười lăm phút sau, ngài Tổng giám đốc như một quý ông lịch lãm oai dũng sải những bước dài phong nhã trái ngược hoàn toàn với bộ mặt đau khổ thảm hại của Nó ở phía sau, cùng nhau bước ra khỏi phòng làm việc trước ánh mắt như khẩu súng AK bị cướp cò liên tục bắn đạn của chị thư ký xinh đẹp khiến Nó không thể không than thầm: “Kiểu này thì chỉ lát nữa thôi, con cóc ghẻ là Nó sẽ lại bị ném đá tơi bời là cái chắc”

Nghĩ đến sự việc lần trước, Nó lập tức bỏ ngay cái bộ mặt đưa đám vừa mới đây, nhanh chóng nhe răng ra cười một cái rõ tươi rồi cố ý nói rất to: “Em và Tổng giám đốc có việc phải ra ngoài. Chị Bảo Trâm ở lại làm việc thì đừng có buồn nha! Em chào chị ạ!”

Nói xong Nó hí hửng bước đi và tưởng tượng đến hàng chục cái phi tiêu đang không ngừng cắm phầm phập vào cánh cửa đã đóng lại phía sau lưng Nó.

Nhưng, như người ta vẫn


Insane