Anh trai, em gái

Anh trai, em gái

Tác giả: Tào Đình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324433

Bình chọn: 7.00/10/443 lượt.

chữ “kết hôn” mà nàng nói, nghĩ đi nghĩ lại, tôi kết luận đó là trò trẻ con. Tôi liếc nhìn mặt nàng, cố nghiên cứu, tìm hiểu ý nghĩa nụ cười trên môi nàng. Hồi lâu sau, tôi đau đớn nhận ra tôi đã thất bại.Tôi cầm ô, Hồ Khả đi bên tôi. Nàng giả bộ vui vẻ nhưng thận trọng giữ khoảng cách với tôi. Tôi không quen với điều này, nó khiến tôi vừa bực bội, vừa tuyệt vọng.Tôi nói: “Em định đi đâu?”.“Đi đâu cũng được, cần gì phải có địa chỉ”. Hồ Khả nói chậm rãi, mắt nhìn xuống đường.“Nói bi quan thế làm gì? Không phải là lần gặp cuối cùng chứ?”. Tôi cố nặn ra nụ cười, cố trấn tĩnh.…Hồ Khả không cười, không nói, cũng không đáp lại.Tôi cảm thấy sự việc đã trở nên nghiêm trọng, trực giác mách bảo tôi, lần này nàng đã nản lòng.Trên phố rất ít người, mưa dày hạt, vài đôi tình nhân lướt qua chúng tôi, kiểu cách của họ khác hẳn chúng tôi, nhìn là biết ngay. Tôi bỗng thấy cay đắng, mới mấy tháng trước, tôi và Hồ Khả vẫn vui vẻ hạnh phúc bên nhau như họ.Vẫn là con ngõ đã in dấu chân của chúng tôi, vẫn là con hẻm chúng tôi thường đến ăn mỳ, ở đó có món mỳ xào bơ ưa thích của nàng. Lúc ấy Hồ Khả vừa ăn vừa tự khen mình.“Em đúng là dễ thoả mãn, chỉ một tô mỳ đã vui như Tết, dễ nuôi, Dương Dương, anh có thấy anh là người may mắn không?”.Những chuyện ấy, hồi đó tôi cho là nhỏ nhất, vô vị; bây giờ nghĩ lại cảm thấy vô cùng quý báu. Thì ra, chỉ khi đã mất đi rồi người ta mới biết trân trọng những gì không còn nữa.Tôi buồn rầu, quen tay định khoác vai Hồ Khả, không ngờ nàng lùi lại, né tránh.Thất bại! Bất lực!Hôm nay Hồ Khả mặc một chiếc váy hồng, dải khăn quàng trên cổ nàng chạm vào mặt tôi lúc náng né người, tế nhị, lịch sự, nhưng lại là sự trừng phạt nặng nề cho một kể không biết trân trọng những gì đã có như tôi.Hồ Khả tránh tôi như tránh bệnh ôn dịch. Nàng kinh ngạc nhìn tôi. Tôi hấp tấp nói xin lỗi với hàm ý sẽ không làm thế nữa. Nàng lại đi chung ô với tôi. Tôi chọt nhớ ra Hồ Khả là bạn gái của tôi trong cả một thời gian dài, vậy mà tôi chưa tặng nàng sợi dây chuyền nàng thích.“Chúng ta đi mua sợi dây chuyền đó nhé?”. Tôi đề nghị.“Không, đừng mua, mua tôi cũng không đeo”.Đến đây tôi thực sự tuyệt vọng. Trước đây, có lúc tôi trách nàng tiêu tiền của tôi phung phí, nàng đã giải thích: “Nếu anh không phải là bạn trai của em, em đã không tiêu tiền của anh”.Bây giờ tôi mới hiểu khi phụ nữ từ chối vật chất của đàn ông, có nghĩa là họ đã vạch rõ ranh giới quan hệ, có nghĩa cô ta không còn là người của anh nữa.“Không còn cơ hội nào nữa sao?”. Tôi không kìm chế được nữa, cùng không thèm quan tâm đến hai chữ “sỹ diện” bật hỏi với giọng cầu khẩn. Tôi vẫn có ý nghĩ, nếu tôi cầu xin nàng, đeo đuổi nàng, nhất định nàng sẽ mềm lòng quay trở lại với tôi. “Sau này anh sẽ đối cử tốt với em!”. “Nhưng không còn sau này nữa”. Hồ Khả nói, mắt không nhìn tôi mà nhìn trân trân xuống đường. Trời vẫn mưa nhỏ. Có lẽ nàng thấy mặt đường trơn ướt còn thú vị hơn nhìn tôi.“Vì sao?”. Tôi thất vọng, không cầm lòng, tiếp tục hỏi.Hồ Khả đột nhiên ngẩng đầu, cất giọng sôi nổi: “Bởi vì tôi sẽ lấy chồng. Tuần trước đã chạm ngõ”.“Cái gì? Chạm ngõ?…”. Đầu óc tôi quay cuồng; tôi cứ tưởng cái trò chạm ngõ xem mặt chỉ dùng cho những cô quá lữa lỡ thì của thế kỷ trước. Hồ Khả là hoa khôi, nàng mới hai mươi hai tuổi, tôi không thể tin một Hồ Khả xinh đẹp, trẻ trung như vậy mà còn thích hủ tục đó!”. “Em kkhông đùa chứ?”. Ngoại trừ lý do đó, tôi không tìm thấy lý do nào khác.“Không, tôi nói thật. Là bố tôi giới thiệu…Bố định nhận lời của họ từ năm ngoái nhưng tôi không chịu, đến tận tuần trước…”. Hồ Khả cười! Cười ngặt nghẽo. “Giống như bỗng dưng hiểu ra, vậy là cha vừa nhắc đến tôi đồng ý liền! Bố mẹ đều nói tôi lớn rồi, hiểu biết rồi”. Sau đó nàng nhìn vào mắt tôi. “Bây giờ anh biết rồi chứ, chúng ta không có sau này nữa”.Hồ Khả nói chúng tôi không có sau này nữa. Tôi không tin! Làm gì có cha mẹ nào đẩy con gái vào sự trói buộc hôn nhân sớm như vậy? Tôi thầm nhạo khả năng nói dối của nàng chưa điêu luyện, thương cho sự cứng rắn của nàng. – Để tránh tôi, nàng đã nghĩ ra đủ chuyện.“Thưa cô! Làm sao lại không có sao này? Lẽ nào cô quên đêm đầu tiên của chúng ta trên núi Ca Lạc Sơn? Cô đã nói sẽ lấy tôi?”.Tôi thản nhiên đưa ra vũ khí cuối cùng và lại thử nhích gần nàng một lần nữa. Không ngờ nàng lập tức tránh sang bên, hét to: “Anh vẫn không hiểu ư? Anh vẫn đang nằm mê sao? Anh không biết rằng từ khi anh tát tôi, tôi và anh đã không còn gì nữa”. Hồ Khả vừa nói vừa lùi lại, lắc đầu lia lịa. “Anh không biết cái tát hôm ấy đã làm tiêu tan mọi tình cảm của tôi dành cho anh!”. Những lời cuối cùng, nàng hạ giọng thầm thì, rồi ngồi sụp xuống khóc như mưa.Cái tát? Lúc này tôi mới vỡ lẽ, thì ra mấy tháng qua tôi chỉ nghĩ rằng mình có nên tha thứ cho nàng, rằng chiến tranh lạnh giữa tôi và nàng sẽ kết thúc bằng sự độ lượng của tôi mà chưa bao giờ có ý nghĩ Hồ Khả sẽ không tha thứ. Tôi đã quên, trước đây, khi chưa bị tôi tát, nàng thường dụi đầu vào ngực tôi mà nếu tôi đánh nàng, bất luận thế nào cũng sẽ không có tương lai. Nàng nói nàng khinh nhất loại đàn ông đánh phụ nữ.Lúc đó, t


Duck hunt