Disneyland 1972 Love the old s
Anh sẽ phải yêu em

Anh sẽ phải yêu em

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324660

Bình chọn: 7.00/10/466 lượt.

t chọt hai má của cô: “Đánh răng chưa?” Tiểu nha đầu mở mắt ra, cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên chu lên: “Ki ca ca kiểm tra đi…” Môi phấn nộn như có như không xẹt qua chóp mũi Phùng Ki, thiếu chút nữa chạm vào miệng Phùng Ki, xông vào mũi là hương chanh nhàn nhạt cùng cảm giác mềm mại, giống như một chiếc lông chim nhỏ, nhẹ nhàng phớt qua trái tim của Phùng Ki, có chút ngứa ngáy …

Chương 16

Mặc dù Manh Manh bĩu môi, bộ dáng không tình nguyện, thời điểm Phương Chấn Đông đi, cũng đem tiểu nha đầu cùng đi, Phùng Ki thật ra âm thầm nhẹ nhàng thở ra, phòng bệnh Phùng Ki ở chỉ là phòng đơn, điều kiện tự nhiên so ra kém phòng cán bộ cao cấp nhiều, tiểu nha đầu ngủ trên sô pha cũng là vấn đề, mấy ngày nay, Phùng Ki phát hiện Manh Manh đáy mắt có vết thâm đen, ban đêm thường xuyên nghe thấy cô lăn qua lộn lại gây tiếng vang, có ý muốn bảo cô ngủ trên giường, lại đối với tự chủ của chính mình không cho phép.

Mặc dù tiểu nha đầu ngủ trên sô pha, giơ tay nhấc chân lại đều phô bày phong tình nữ tính, Phùng Ki cũng không thể nhìn như không thấy, giống như bất tri bất giác, có cái gì đó lặng lẽ thay đổi, cho nên dưới loại tình huống này, cùng tiểu nha đầu bảo trì khoảng cách nhất định có vẻ tốt hơn, làm cho anh cũng bình tĩnh ngẫm lại, rốt cuộc sai ở chỗ nào.

Nhưng mà, nhìn Manh Manh bị chú Phương tha ra khỏi phòng bệnh, trong lòng Phùng Ki vẫn nổi lên loại cảm giác không muốn, cho đến khi thân ảnh của cô biến mất, ánh mắt Phùng Ki còn chưa thu trở lại.

Lão Phùng ở một bên nhìn thấy con như vậy, không khỏi thở dài, con ông trời sinh chính là để tham gia quân ngũ, kỳ thật tham gia quân ngũ cũng không phải lựa chọn tốt nhất mà kẻ làm cha mẹ bọn ông kỳ vọng, bởi vì tham gia quân ngũ rất gian khổ, lão Phùng là người cha bình thường nhất, ông cũng giống như cha mẹ mình, hy vọng đường đời của con bình thuận an nhàn, nhưng mà con đã muốn tham gia quân ngũ, hơn nữa lại làm một quân nhân đủ tư cách nhất.

Quân doanh tôi luyện, khiến cho góc cạnh hình dáng của con ông càng phát ra cương nghị, cái loại ý chí cứng như sắt thép, trăm tôi ngàn luyện này từ trong xương con ông mà lộ ra, khiến lão Phùng thân là cha ruột, không thể không kiêu ngạo tự hào, chính là trong tình cảm lại quá ù lỳ, giống như một cái đầu gỗ ngu ngốc, rõ ràng trong lòng, trong mắt đều là Tiểu Manh Manh, lại chết sống không thừa nhận, khiến cho bọn họ làm cha mẹ ở một bên nhìn mà lo lắng.

Có làm gì cũng vô dụng, tuy nói tuổi tác bọn họ không hiểu rõ cái gì là tình cái gì là yêu, nhưng chuyện Chấn Đông cùng Dẫn Tố năm đó, lão Phùng cân nhắc cũng hiểu được, nam nữ trong lúc đó, ai sống với ai, đều sớm đã định, ép buộc nửa ngày, cuối cùng, con dâu của Phùng gia, ông chắc chắc chính là Tiểu Manh Manh.

Nhưng mà ở giữa đột nhiên xuất hiện chị em nhà họ Thiệu, việc này không biết sẽ có chuyện xấu gì, lão Phùng nhìn con, biểu tình tương đối nghiêm túc: “Con nói thật cho cha, rốt cuộc vì sao lại cứu tân binh kia?”

Năm đó Phùng Ki cùng Thiệu Tình tìm hiểu hơn nửa năm, có một lần lúc cha anh đi thị sát bộ đội, trùng hợp gặp gỡ qua một lần, hết thảy đều không định trước, Phùng Ki tin tưởng, cha mặc dù không nói với mẹ chuyện này, nhưng vẫn đối với bối cảnh của Thiệu Tình hiểu biết một chút, bởi vậy việc Thiệu Cương là em của Thiệu Tình, không thể gạt được cha anh.

Lúc cứu Thiệu Cương, Phùng Ki thực không nghĩ tới Thiệu Tình, hơn nữa, Manh Manh rồi đến cha anh cũng đều bắt đầu hoài nghi ý đồ của anh, Phùng Ki không khỏi mặt nhăn mày nhíu mở miệng: “Ba, con là quân nhân, tình huống lúc đó, con chỉ nghĩ đến cứu người.” Ngữ khí chắc chắn không chút do dự.

Lão Phùng mày giãn ra, gật gật đầu: “Con nói như vậy, ba an tâm, cô gái tên Thiệu Tình kia…” Lão Phùng nói đến người này thì dừng một chút, thản nhiên nhíu mày, có một số việc thật không biết cùng thằng con trai đầu gỗ này nói như thế nào.

Phùng Ki lại có chút ngoài ý muốn, đây là lần đầu cha nhắc tới Thiệu Tình, hơn nữa anh nghe ra được, đối với Thiệu Tình, cha hơi có chút thành kiến, nên kinh ngạc nhìn cha mình.

Lão Phùng lại trầm ngâm chuyển đề tài: “Ba đã hỏi bác sĩ, vài ngày nữa, con có thể chuyển viện, diễn tập vừa chấm dứt, xe còn chờ ở bên ngoài, ba hiện tại phải trở về, con tự chăm sóc tốt cho mình.” Nói xong, liền hướng bên ngoài mà đi, mới vừa đi đến cạnh cửa, phía sau truyền đến thanh âm của Phùng Ki: “Ba, chuyện Thiệu Cương, thủ trưởng trên kia có ý kiến gì?”

Lão Phùng quay đầu lại, ánh mắt trầm xuống: “Phùng Ki, con là quân nhân, tham gia qua diễn tập cũng không ít, đối với sai lầm Thiệu Cương phạm phải, không cần ba nói con cũng biết kết quả, còn có, ba cùng mẹ con nhất trí cho rằng, cô gái Thiệu Tình kia không thích hợp với con.”

Phùng Ki trố mắt trong chốc lát, lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, có lẽ ba mẹ sớm đã biết Thiệu Tình tồn tại, năm đó Thiệu Tình nói lời chia tay, phương diện này có phải hay không có ba mẹ là nhân tố can thiệp, ý niệm này cơ hồ có chút không khống chế được toát ra, nhưng rất nhanh liền thoải mái, Phùng Ki hiểu biết cha mẹ, cha tuy rằng nay đã có chút địa vị, cũng không là cá