Old school Easter eggs.
Anh sẽ phải yêu em

Anh sẽ phải yêu em

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322901

Bình chọn: 8.5.00/10/290 lượt.

theo bản năng, có thể đạt đến loại trình độ này, sớm không phải ba ngày bảy bữa là có thể làm được.

Hiện tại Phùng Ki càng ngày càng cảm thấy, chính mình có lẽ thật sự là bị lừa, bị tiểu hồ ly giảo hoạt này trêu chọc, nha đầu kia sao có thể nhu nhược, hại chính mình còn sợ cô chịu ủy khuất, bị người khác khi dễ, hiện tại xem ra, cô không khi dễ người khác đã là tốt lắm, ai có thể khi dễ cô, nha đầu kia quả thực chính là nữ kim cương vô địch.

Nhưng mà mấy thứ này, cô luyện khi nào, chính mình một chút cũng không phát hiện, nhiều năm như vậy, mặc dù không phải ngày ngày hai người đều ở cùng một chỗ, nhưng trong một năm thời gian ở cùng một chỗ, tính ra cũng thực không ít, quỷ nha đầu này ngay cả chút dấu hiệu cũng chưa lộ cho anh.

Hơn nữa Phùng Ki không muốn phí tâm tư đoán mò, trực tiếp hỏi cô “Manh Manh, cách đánh của em là học với ai?” Manh Manh sửng sốt một lúc lâu, mới thản nhiên đáp lại lời của Phùng Ki: “Cha em dạy, bất quá Phương Tuấn là do em dạy, tuy rằng là em trai của em, kỳ thật là đệ tử của em, ha ha! Mai mốt đứa bé trong bụng mẹ em cũng là của em, em đánh giá, chờ đứa bé trong bụng mẹ em lớn lên, ba em đã già, cánh tay cẳng chân khó cử động, cho nên, đại đệ tử đầu tiên như em liền mở cửa nhận đồ đệ.”

Nhìn sắc mặt tiểu nhân đắc chí, Phùng Ki không khỏi cười ra tiếng: “Anh nghĩ chú Phương nghe câu ‘già cánh tay cẳng chân khó cử động’, không chừng sẽ đem cánh tay mông nhỏ của em đánh nát trước, còn nữa, tiểu nha đầu, nói đại đệ tử đầu tiên, nên là anh mới đúng chứ! Khi nào thì đến phiên em.”

Manh Manh cười hắc hắc: “Em với Ki ca ca còn phân chia gì chứ, vợ chồng vốn chính là một người mà, ai cũng như nhau.” Phùng Ki đưa tay nhéo nhéo mặt của cô: “Nếu học được nhiều thứ như vậy, sao muốn gạt anh, còn giấu giếm kín không kẽ hở.”

Manh Manh nháy mắt mấy cái mím mím miệng, trương ra biểu tình tương đối ủy khuất: “Ki ca ca đều đã quên, lúc trước anh đã nói rất nhiều lần, nói con gái phải văn tĩnh hiền lành, người ta muốn gả cho anh, cho nên…” Nói xong, còn biết ngượng ngùng, có chút xấu hổ cúi mặt.

Phùng Ki không khỏi nở nụ cười, vươn cánh tay đem cô ôm vào trong lòng, hơi thấp đầu, hôn cô mấy cái: “Trước kia là anh nói hươu nói vượn, đời này có thể lọt vào mắt của Manh Manh nhà ta, là anh có may mắn lớn nhất.”

Manh Manh ở trong lòng anh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của anh, từng đợt từng đợt ánh sáng từ ngọn đèn trên trần nhà chiếu vào trong mắt của anh, trong suốt chớp động, giống như phát sáng hạnh phúc, sáng lạn đến loá mắt.

Mặc kệ quá trình trúc trắc như thế nào, cuối cùng bọn họ cũng gần nhau, ở cùng một chỗ, Manh Manh giống như thấy được thật lâu về sau, lúc đầu của cô cùng Ki ca ca bạc loang lỗ, vẫn như cũ hạnh phúc rúc vào nhau.

Chân lý của hạnh phúc là gì, giờ khắc này Manh Manh bỗng nhiên hiểu được, hạnh phúc chính là có thể thật lâu thật lâu tâm dùng tấm lòng trong sáng yêu một người, kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, vĩnh vĩnh viễn viễn…

Chương 59: Phiên Ngoại 01 Nghe Cho Tường Tận

Hôn lễ của Manh Manh sẽ tổ chức vào ngày tám tháng năm, địa điểm là một khu nhà mới ở ngoại ô thành phố, tháng ba xây xong, tháng tư ông bà Phương gia mang theo Phương Tuấn, vợ chồng Phương Nam, còn có Hàn Dẫn Tố dưỡng thai ở Thành phố B, cả nhà già trẻ lớn bé, chậm rãi chuyển vào.

Ngay từ đầu, Manh Manh luôn ở đây ngâm suối nước nóng, sau đó đơn giản cũng vào ở, dù sao nơi này cách khu đóng quân của Phùng Ki không xa, qua lại cũng thuận tiện.

Lúc Vệ Hiểu Phong xây khu nhà này, trong đầu có ý niệm tạo môi trường tứ đại đồng đường (bao gồm ông bà – cha mẹ – con – cháu), từ nhỏ ở bên người bà ngoại lớn lên, đối với tâm tư của Phương phu nhân hiểu rất rõ, bởi vậy ngôi nhà này hoàn toàn noi theo kiến trúc nhà cửa sân vườn cổ đại, trước sau ước chừng có năm khu nhà, lần lượt được làng du lịch bao quanh, tọa lạc ở chân núi, mặc dù không đến mức đình đài lầu các, nhưng tiến vào sân, cũng tương đối tinh xảo.

Hơn nữa, quan trọng nhất là được thoải mái, đây cũng là lý do Manh Manh đến đây hai lần, rồi chết cũng không chịu đi, không chỉ không đi, còn bắt anh họ Vệ Hiểu Phong đem hôn lễ cũng tha đến nơi này.

Phía sau hoa viên là nơi rộng rãi thoáng mát, bày mấy chục bàn cũng không thành vấn đề, trực tiếp mượn khu nhà ăn của làng du lịch, tiện lợi vô cùng, Vệ Hiểu Phong thật ra rất đồng ý, nhưng mà có một điều kiện, tổ chức hôn lễ ở đây không thể mang kiểu dáng Tây u, phải thuần Trung Quốc, nói trắng ra, chính là mũ phượng, khăn quàng vai, làm lễ bái đường.

Manh Manh nghe xong ánh mắt sáng lên, không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, Manh Manh đã suy nghĩ, cứ như vậy, bảo Phương phu nhân tìm thợ may kia làm cho cô một bộ áo cưới cô dâu cổ đại, khẳng định tinh xảo vô cùng, lại rất khác biệt, hơn nữa, cô bỗng nhiên đặc biệt muốn nhìn thấy Ki ca ca mặc áo choàng đội mũ, trước ngực quấn mảnh vải đỏ thẫm kết hình hoa, vừa nghĩ tới cũng thấy kích động.

Bởi vậy ngay cả bàn bạc cũng không thèm, tự tiện đồng ý, sau đó Phùng Ki biết được, Manh Manh còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Không phải anh nói để cho em quyết