
y đánh, rất nhanh đã bị ấn trên mặt đất, không phải Lưu Triệu hô một tiếng đúng lúc, khẳng định sẽ bị đánh rất dữ dội.
Lưu Triệu thật không nghĩ tới nhóm tân binh này vô pháp vô thiên như vậy, khi dễ người ta cũng có thể khi dễ đến loại tình trạng này, đã không phải đơn thuần chỉ là trò đùa dai, mấy người này ai mà không biết Lưu Triệu, đứng nghiêm ngay ngắn, cúi đầu nhận sai, Lưu Triệu đi tới, quét mắt nhìn Thiệu Cương bị đánh mặt mũi bầm dập miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt sắc bén, tức giận nhìn mấy người kia.
“Được lắm! Các cậu rảnh rỗi khiến cả người khó chịu phải không, bằng không, sao lại có khí lực ở chỗ này đánh nhau, ai cầm đầu, bước ra.” Mấy thằng nhóc ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đều nhìn về phía Trương Đào, Trương Đào từng bước đi về phía trước: “Báo cáo Chỉ đạo viên, không phải chúng tôi đánh nhau, chỉ là đùa giỡn thôi, có phải không Thiệu Cương?”
Thiệu Cương mím môi không rên một tiếng, Lưu Triệu phì một tiếng, cười vui vẻ: “Đùa giỡn liền tụt quần người ta, nghe rất mới mẻ, có cần tôi tìm vài người cũng đùa giỡn với cậu một lần hay không, ở trước mặt Đại đội trưởng và nhóm tân binh các cậu, để thằng nhóc như cậu phơi nắng cho đã, đến khi trong đũng quần cũng có sâu…” Sắc mặt biến đổi, lớn tiếng nói: “Trừ Thiệu Cương, toàn thể nghiêm, đằng sau quay, Tiểu Triệu, trông chừng mấy người bọn họ, chạy quanh sân huấn luyện hai mươi vòng, một vòng cũng không thể thiếu, đem cả Đại đội trưởng của tân binh gọi lên đây cho tôi, tôi muốn hỏi cậu ta một chút, xem cậu ta huấn luyện binh sĩ như thế nào.”
Tiểu Triệu đáp trả một tiếng, tìm một cậu lính đi gọi Đại đội trưởng, tự mình trông chừng mấy người kia chạy vòng quanh sân huấn luyện, Lưu Triệu quay đầu lại nhìn chòng chọc Thiệu Cương mấy lần, thằng nhóc này và chị cậu ta giống nhau, bộ dạng rất thanh tú, tính tình lại thực không giống đàn ông, có lẽ chuyện của chị cậu ta đã để lại cho cậu ta bóng ma, nhìn qua có chút lạc lõng âm u bất lợi.
Nhớ rõ mấy hôm trước, Phùng Ki còn cố ý tìm cậu ta đến doanh bộ, hỏi cậu ta có muốn đến doanh trại của bọn họ không, lúc ấy trong lòng Lưu Triệu không vui, doanh trại của bọn họ, người người đều là đàn ông mạnh mẽ, một người không âm không dương như vậy đến đây thực không ra gì, cũng may thằng nhóc này cũng có chút cốt khí, nhất mực khéo léo từ chối, thà rằng ở lại tân binh để cho người ta khi dễ.
Lưu Triệu cũng không có nghĩa vụ thay cậu ta trút giận, không phải hôm nay thật sự nhìn không vừa mắt, cũng không muốn quản chuyện bao đồng, chờ Đại đội trưởng đến, giáo huấn vài câu, bảo dẫn Thiệu Cương trở về, nhìn bóng dáng Thiệu Cương khập khiễng đi xa, không biết có phải Lưu Triệu nhiều chuyện hay không, lại cảm thấy thằng nhóc này có gì đó không đúng, hôm ở doanh bộ, ngẫu nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kia nhìn Phùng Ki, thực sự có chút hoảng loạn.
Nghĩ đến đây, Lưu Triệu không khỏi lắc đầu bật cười, thức trắng hai ngày thật mệt mỏi, cả ngày miên man suy nghĩ gì đâu, Phùng Ki chiếu cố thằng nhóc này đã đủ rồi, cũng phá vỡ nguyên tắc nhất quán của cậu ta, thật ra, thằng nhóc này và Phùng Ki chẳng có liên hệ gì, qua hôm nay, Phùng Ki cũng là người có vợ, cũng không cần Chỉ đạo viên như anh phải quan tâm.
Nói đến cưới vợ, Phùng Ki ở cổng trường nhìn thấy bóng dáng Manh Manh từ xa đi ra, khóe miệng không khỏi vểnh vểnh lên, ánh mặt trời tháng 10 vừa đủ ấm, xuyên qua tán lá dừng trên người cô, lấp loáng loang lỗ, giống như tình cảnh năm ấy, anh mang cô đi chèo thuyền trong đập chứa nước ở quê nhà, ánh sáng dừng trên người cô, cũng lấp loáng loang lỗ như thế này, chiếu lên khuôn mặt tươi cười xinh đẹp không nói nên lời của cô.
Khi đó cô còn là tiểu nha đầu mới mười hai tuổi, hôm nay cũng đã là cô vợ bé nhỏ của Phùng Ki anh, người vợ anh muốn yêu cả đời chìu cả đời, lại nói, duyên phận của hai người thật sự là từ lúc tiểu nha đầu sinh ra đã bắt đầu, loại may mắn này, ước chừng không phải ai cũng có thể có được, Phùng Ki anh lại dễ dàng chiếm được, cho nên càng muốn quý trọng gấp đôi.
Anh âm thầm thề với chính mình như vậy, bóng dáng tiểu nha đầu đi tới, vừa đến gần, trước mắt Phùng Ki không khỏi sáng ngời, tiểu nha đầu mặc một bộ sườn xám truyền thống, màu sắc đỏ tươi, đường viền đều thêu chỉ nổi màu bạc, đi đến bên người anh, Phùng Ki mới nhìn rõ, trên chất liệu vải đều dệt nổi hình hoa Mẫu đơn đa dạng, tinh xảo xinh đẹp, tương xứng với cây trâm Mẫu Đơn Bát Bảo sau đầu cô, giống như cung nữ dân quốc từ trong bức hoạ cuộn tròn đi ra, tuy rằng chỉ trang điểm nhạt, nhưng không thể không thừa nhận, thật xinh đẹp, nha đầu kia luôn biết cách ăn mặc, hơn nữa lại hợp cảnh hợp tình, cả người không tính là hưng phấn, nhưng khắp nơi lại lộ ra không khí vui mừng của cô dâu mới cưới, đúng vậy, cô dâu mới cưới! Cô vợ bé nhỏ của Phùng Ki anh…
Chương 55
Dù Manh Manh trang điểm, cũng tuyệt không đến được cảnh giới như vậy, sườn xám trên người này là lấy từ bà nội cô, lại nói, gia tộc của bà nội cô cũng coi như đại gia tộc khó lường, tổ tiên lấy việc buôn bán lập nghiệp, bà nội cô lúc rảnh rỗi thường nói chuyện quá khứ với cô, nói lúc còn