Ring ring
Anh nhất định làm em yêu anh

Anh nhất định làm em yêu anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324391

Bình chọn: 8.5.00/10/439 lượt.

Muộn rồi, em về đi, về tối muộn sẽ nguy hiểm đấy. Xin lỗi giờ tôi không thể đưa em về được.

-Chào anh.

Nói rồi không quay đầu lại, cô quay ra cửa, bước thẳng. Nam nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa mới đi vào phòng tắm, thầm nghĩ, cậu sẽ không bao giờ động đến rượu nữa.

CHAP 17: BUỔI PICNIC.

Sáng chủ nhật.

Anh dự định quét dọn nhà một lượt, dạo này lười quá, cũng đã lâu chưa về thăm nhà rồi, thôi đành để lúc khác chứ giờ thì không được. Buộc lại mái tóc, cô buộc thêm một chiếc khăn lên đầu. Vừa cầm cái chổi định quét những cái mạng nhện giăng khắp nhà thì cô nghe tiếng léo nhéo mắng nhau. Giọng cái Tâm, chắc chắn là nó, sao nó lại ở đây? Đang nghĩ cô chợt nghe tiếng nói:

-Good morning, my friend!- Tâm đang đứng ở cửa, cười hớn hở.

-Có chuyện gì vậy? –Anh hỏi xong lại tiếp tục quét.

-Đương nhiên là đi chơi rồi. Hôm nay cậu dọn nhà hả? Bỏ đấy, mai làm, giờ đi ra đây chơi mau.

-Không!

-Làm ơn đi, mình đi picnic. Vào thay đồ đi.

-Không!

-Ủa, sao giờ vẫn đứng đó. Cậu đi thay đồ đi chứ, Anh?

Tay cầm chổi lông gà của Anh cứng đơ. Tên Minh này ở đâu chui ra vậy?

-Cậu đến đúng lúc lắm, Anh nó không đi. – Tâm giả vờ mếu máo.

-Sao không đi? – Minh hỏi.

-Bất ngờ này, biết đâu mà đi.- Anh trả lời.

-Bất ngờ? Tâm, chả phải tối qua cậu nói cậu đã thông báo cho Anh rồi sao? – Minh quay sang Tâm.

-Sorry, tui không cố ý à, tui muốn bất ngờ mà.-Tâm làm bộ mặt cún con.

-Thôi không nói nữa, trễ rồi, Anh cậu đi thay đồ đi, chúng tôi đợi.- Minh nói xong quay sang Tâm- Ra ngoài cổng đợi Khánh đi.

Nghe thấy tên Khánh, mắt Tâm sáng lên:

-Ok, nhanh nha Anh. – nói rồi hai tên quay bước đi luôn.

Ơ, này trời ơi cô chưa đồng ý mà, tụi nó đi mất tiêu rồi.

Hậm hực đi thay đồ. Trong lòng cô đang bực bội. Đi picnic mà không nói trước để người ta chuẩn bị. Bó tay với bọn này luôn.

Bước ra cổng của khu nhà trọ, Anh thấy mấy tên đang đứng chờ mình. Tâm với Minh thì không nói nhưng sao lại có cái tên Khánh kia? Kì lạ.

-Nhanh lên Anh ơi! – Tâm nói.

-Xe đạp đôi hả?-Anh hỏi khi thấy có hai chiếc xe đạp đôi trước mắt mình.

-Đương nhiên rồi, đi nào muộn rồi! – Tâm trả lời Anh xong lập tức leo tót sau xe Khánh.

Khánh cười nhăn nhở nhìn Tâm rồi quay lại nhìn hai người đang đứng nhìn mình như trời trồng.

-Nhanh lên nào! – Rồi hai tên đạp xe vụt đi mất, để lại hai người với những dấu hỏi to đùng trong đầu.

Vài phút sau.

Khẽ lắc lắc đầu, Anh trèo lên phần xe phía sau, nói với Minh:

-Đi thôi.

-ừ, đi nào.

Đi trên đường, Anh khẽ hỏi Minh:

-Cắm trại ở đâu?

-À..một nơi bí mật. Lát cậu sẽ biết.

-ờ…

-Khánh với Tâm dạo này thân nhau vậy? Ở võ đường họ tập cùng nhau hả?

-Ờ..

-Tớ tưởng cô ấy thích Nam cơ mà?

-….

Nhắc đến Nam, Anh không nói gì, chắc Tâm cũng đã nhận ra Nam không thích mình mà thích Anh, nên chắc Tâm cũng từ bỏ. Thật sự thì cô không muốn dây dưa nhiều về mấy vụ tình cảm, và không muốn có rắc rối với tình bạn. Nhưng tại sao lại là lúc này?

-Sao không trả lời? –Minh hỏi.

-Không có gì.

Lại một không khí im lặng. Minh đang nghĩ xem rốt cuộc Nam và Tâm có chuyện gì mà sau có mấy ngày Tâm quay ngoắt 180 độ sang kết thân với Khánh. Nhất định là đã có chuyện gì rồi.

Anh không nói gì chỉ đạp xe. Một ngày đẹp trời, không lạnh cũng không nắng lắm rất thích hợp để đi chơi pic nic như vầy.

*

Sau gần nửa giờ đạp xe, họ cũng đến nơi. Đây là một vùng đất hoang rộng lớn trồng rất nhiều lau. Giữa đám lau có một gò đất nổi hẳn lên. Một cái cây thật cao mọc ở đó, cỏ xanh mướt. Về mùa đông mà được nhìn thấy cảnh này thì thật tuyệt.

-Sao? Thích không?- Minh hỏi khi thấy Anh đứng lặng nhìn khung cảnh trước mặt.

-Rất đẹp. –Khóe môi Anh nở nụ cười nhẹ, cô đi vào chỗ cái cây kia nơi mà Khánh với Tâm đang trải bạt, để lại tên Minh đứng ngơ ngẩn với chiếc xe đạp.

Anh nhất định làm em yêu anh – chương 17

Thấy cô đi đến, Tâm nhíu mày hỏi:

-Hai người đi lâu vậy?

-Ờ, làm sao so sánh được với sức mạnh của một số người. –Anh lơ đãng nhìn quanh trả lời Tâm.

-Đẹp không? Hôm trước đi qua đây tớ đã rất thích nơi này, giờ đến lại thấy đẹp hơn nữa.-Tâm cũng nhìn xung quanh, mắt cô dừng lại ở Anh.

-Sao?- Anh lơ đãng hỏi.

-Chuyện anh Nam tối qua…

Anh mở to mắt, chưa biết nên nói gì, lúc đó Minh đến.

-Ai da đói quá, sáng chưa ăn gì.

-Vậy lại đây sắp xếp để ăn đi.-Khánh nhanh nhảu cắt ngang câu chuyện của Anh và Tâm.

-Ừ..

Khẽ mở ba lô, Anh lấy ra một hộp dùng để đựng thức ăn, để vào thảm. Minh hỏi:

-Gì vậy?

-Đồ ăn.

-Cậu làm lúc nào?

-Tối qua.

-Cái gì vậy?

Minh mở hộp ra nhìn. Là kimbap, Anh cuốn rất khéo, nhìn vô cùng tròn trịa và rất..ngon mắt.

-Tối qua ngồi làm chút định để trưa nay ăn, giờ đi picnic thì mang luôn đi.-Thấy mọi người ai cũng nhìn vào cái hộp, cô hỏi tiếp- Không ai ăn được à?

-À không, nhìn rất ngon.-Khánh nuốt nước bọt ực một cái.

-Vậy ăn thôi mọi người.-Tâm vỗ vỗ tay nói.

-ngon quá!

Ăn no rồi. Làm gì đây?

-Ê, kế hoạch chiều là thế nào Tâm? – Minh ngồi dựa vào gốc cây, hỏi.

-Trượt cỏ..-Tâm cười hì hì.

-Woa, I like it! – Khánh giơ ngón tay ra hiệu tôi vô cùng đồng lòng.

Trời thật đẹp. Mới 10h trưa như