
thôi.
Sáng hôm sau, dì Minh mang cháo và thuốc vào cho Mai Mai.
– Dì ơi, hôm qua, ừm, hôm qua có..
Mai Mai ú ớ không biết nên hỏi thế nào để dì không nghi ngờ.
– À, hôm qua ông chủ có vào thăm cô, ông chủ có hỏi han cô mấy câu, thấy cô còn mệt muốn nghỉ thì ông chủ đi ra.
– Vậy.., tức là.., hôm qua có ai đến nhà mình không dì?
– Không có, thưa cô.
Dì Minh thấy Mai Mai có vẻ thất vọng hỏi lại:
– Có chuyện gì sao cô?
Mai Mai lắc đầu, cười gượng.
– Không, không có gì.
3 ngày sau Mai Mai đi học lại. Mặc dù bố và dì Minh hết lời nịnh Mai Mai ở nhà nghỉ cho khoẻ hẳn nhưng không hiểu sao Mai Mai lại rất muốn đến lớp.
Mai Mai vừa bước vào, đôi mắt nhìn nhanh về phía cái bàn cạnh cửa sổ, Nhất Bảo đã đến lớp. Mai Mai thấy cậu ta thì vui lạ thường, cười tươi roi rói, nhưng cậu ta không để ý gì đến Mai hết. Mai Mai đi về phía bàn của mình, nhưng mắt vẫn không rời Nhất Bảo
Để xem cậu bơ tôi được bao lâu!
Đến khi Mai Mai ngồi vào bàn rồi, cũng vẫn không nhận được cái nhìn nào của Nhất Bảo cho mình, cô xị mặt.
– Khoẻ rồi hả? Cậu đi học, bọn này vui lắm. – Cậu bạn ngồi bàn bên cạnh nói.
– Thật không đấy? Cậu có hai bạn kia mà còn không vui sao?
Cậu bạn ngồi cạnh cậu kia xen vào:
– Thật chứ sao? Ở đâu cũng thế, cũng phải có cả đàn ông và đàn bà, âm dương hoà hợp, thế mới thích. Lớp toàn gà trống, chán chết. Cậu vào sau nên không biết. Tuần đầu, chúng tôi chả ai quen ai. Ngồi học chán quá phải đứng lên đi về, mặc kệ hết giờ hay chưa..
– âu, òn ạn ia ồi ại mà.
Cậu to béo ngồi ngoài cùng kia mồm nhồm nhoàm nhai bim bim nói leo. Mai Mai nghe không rõ nhăn mặt nhìn cậu ta. Hai cậu kia thấy Mai Mai không hiểu gì thì hạ giọng giải thích. Mai Mai phải dịch người tới để nghe cho rõ.
– À, là mấy buổi đầu, bọn này chán quá, bỏ về hết, chỉ còn mỗi cậu kia là ở lại nghe giảng, chả biết cậu ta là người thừa kế của công ty nào?
Mai Mai gật đầu ra vẻ hiểu, rồi cô quay lại nhìn Nhất Bảo, cậu ta vẫn kiên quyết không đáp lại cái nhìn của cô. Bực mình thiệt.
Đến giờ nghỉ giải lao.
Mai Mai tay chống cằm, mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Nhất Bảo. Cậu ta vẫn không chịu nhìn lại. Đáng ghét.
Vào giờ học.
Mai Mai không buồn học nữa, tay cứ tiếp tục chống cằm mà nhìn Nhất Bảo.
Vẫn không chịu nhìn tôi thật sao?
Xột xoạt, xột xoạt…
Cậu thích nghe giảng đến thế cơ à?
Roạt, roạt…
Nhưng nhìn cậu chú nghe giảng cũng có cái hay. Cậu giống bố hay giống mẹ mà đẹp trai vậy hả? Mà sao cậu cứ bơ tôi thế. Này, tôi điên lắm rồi đó nha.
Ực, ực…
Mai Mai tức giận đập bàn quát:
– Cậu có thôi ăn được không hả?
Cậu béo ngoài cùng đang uống nước thì bị sặc, ho sùa sụa.
– Cậu đến đây để học hay để ăn? Tôi thấy cậu chỉ có ăn với ăn thôi, thế thì cậu ở nhà mà ăn, đừng làm phiền chúng tôi nghe giảng.
Cậu béo kia đứng bật dậy:
– Nghe thì cậu cứ nghe, tôi có bắt cậu nhét thịt vào lỗ tai đâu. Hai người này ngồi gần tôi hơn còn chẳng có ý kiến gì, cậu ở tít chỗ đấy, quyền gì mà lên tiếng.
Mai Mai cũng đứng dậy:
– Cậu to xác mà suy nghĩ quá nông cạn. Hai bạn ấy không nói là vì tôn trọng cậu, vậy mà cậu không biết đường tôn trọng lại người ta. Không lẽ cái gì cậu cũng phải để nói mới biết à? Sao cậu không tự động não một chút. Hứ, đúng là ngu xi tứ chi phát triển.
Cậu béo ra khỏi chỗ, nặng nề bước về phía Mai Mai. Mai Mai nguýt cậu ta một cái rồi quay mặt ra chỗ khác, không thèm đếm xỉa gì đến cậu ta.
– Nói xong chưa?
Cậu ta giận đến tím mặt nhưng vẫn cố nói câu vừa rồi một cách thoải mái.
Mai Mai nguýt cậu ta một cái nữa, không thèm đáp trả.
Một tiếng gió nhẹ xoẹt qua tai trái của Mai Mai, rồi ‘chát’, rồi ‘uỵch’. Chỉ thấy cậu béo ngã lăn ra đất, bàn tay trái nắm lấy cố tay phải, mặt nhăn nhó. Quay sang thì thấy Nhất Bảo đã đứng lên từ lúc nào, mắt cậu ta như con dao sắc nhọn phóng thẳng về phía cậu béo.
– Nhất Bảo. Nhất Bảo ơi. Cậu đợi tôi một lát.
Mai Mai cắm cổ chạy đuổi theo Nhất Bảo.
– Ui.
Mai Mai chạy thục mạng, nên khi Nhất Bảo đột ngột dừng lại, cô không kịp phanh và thế là… úp mặt vào lưng cậu ta.
Mai Mai vội lùi người lại, xoa nắn mặt mũi.
– Không bị tẹt chỗ nào. Hìhì.
Cô ngẩng lên thấy Nhất Bảo vẫn đứng đó, không quay đầu lại nhìn mình.
Mai ơi là Mai, hết thơm tay lại đến thơm lưng người ta, mày như thế người ta có hiểu nhầm không muốn nhìn mặt mày cũng đúng.
– Ehèm. ehèm…
Mai Mai hắng giọng:
– Ừm, Nhất Bảo này. – Mai vừa nói vừa bước đến trước mặt Nhất Bảo – Hôm nay, mình rất cảm ơn cậu, nếu không có cậu nhanh tay giúp đỡ thì giờ mặt mình đã thành cái bánh bao hồng rồi. Hìhì..
Nhất Bảo không ngó ngàng gì đến Mai Mai đứng trước mặt, cậu đứng dịch sang một bên rồi bước lên một bước, ngang hàng với Mai Mai. giọng lạnh lùng:
– Tôi đã bảo cô hãy nói năng cho cẩn thận kẻo sẽ thế nào cô quên rồi sao?
Nụ cười của Mai Mai tắt ngóm, cô lắc đầu nhưng Nhất Bảo đã cất bước đi ngay khi kết thúc câu nói, chỉ để lại cho cô cảm giác nặng trĩu trong lòng.
Sáng hôm sau đến lớp.
Hôm nay Mai Mai vào lớp trong lớp vắng lạ thường, không thấy tên béo, cũng không thấy Nhất Bảo.
– Hai người kia đâu rồi?
– Ai biết!
– Tay béo chắc còn sợ