Anh hận anh yêu em

Anh hận anh yêu em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323854

Bình chọn: 8.5.00/10/385 lượt.

iác đưa tay lên vò vò tóc, già đầu rồi mà còn xấu hổ nữa.

Đúng vào lúc Hình Khải đang đắc ý, thì đôi môi mềm mềm chạm vào khóe môi anh. Hình Khải khẽ khựng người lại. Hình Dục đã đẩy lưỡi mình vào trong miệng anh, tự nhiên như cô đã từng hôn anh rất nhiều rất nhiều lần rồi vậy.

Khi ba từ “Em yêu anh” vang lên trong đầu cô, không ai dạy cô bước tiếp theo phải làm gì, cô chỉ muốn hôn anh theo bản năng, dùng nụ hôn để thể hiện tình cảm của mình.

Còn Hình Khải, không còn sức lực mà đẩy cô ra nữa, tâm trí vỡ tung, nhấn chìm lý trí của anh.

Ánh trăng trắng lóa chiếu lên bóng hai người đang quấn lấy nhau.

Lưỡi quấn lấy lưỡi, giống như một bản tình ca, đánh thức khối ký ức mờ nhạt trong Hình Dục, khơi gợi ngọn lửa ngùn ngụt bị chôn vùi cùa Hình Khải.

Hơi thở của Hình Khải càng lúc càng nhanh: “Tiểu Dục, anh…”

Hình Dục đưa hai ngón tay ra chặn lên môi anh, cười khúc khích, sau đó, cô hơi nghiêng đầu, ngậm lấy dái tai đang nóng rực của Hình Khải, dùng chiếc lưỡi nhỏ nhắn của mình từ từ đánh thức dục vọng của Hình Khải.

Đôi tay Hình Dục tùy tiện buông lơi nơi bờ vai anh. Cô thích bộ dạng lúng túng ngượng ngùng của Hình Khải, anh ấy đẹp trai như thế, dịu dàng như thế, cô rất sợ những cô gái hàng xóm cướp mất Hình Khải của mình… bởi vì họ đều là những cô gái xinh đẹp, không những biết làm việc nhà mà còn biết cách nói chuyện khiến Hình Khải cười.

Cô biết những chị những cô ấy không đến đây vì cô, mà mượn cớ mang thứ này thứ kia cho cô ăn để tới gặp Hình Khải, cô không ngốc, cô hiểu được cái thứ cảm giác ấy, chua chua, giống như ăn phải cả bình giấm.

Song, cô không biết phải làm thế nào để thu hút sự chú ý của Hình Khải, không nên biểu đạt thế nào về nỗi thương cảm nếu như cô mất anh.

Cô rất muốn lớn tiếng nói với những cô gái với đôi mắt hổ đói ấy rằng: Hình Khải là của cô, không ai được tơ tưởng, chỉ cần cô còn sống một ngày, thì không cho phép ai nhớ nhung tới người con trai cô trân trọng hơn tính mạng mình ấy.

Đúng thế, trong lòng cô Hình Khải không phải là anh trai, không phải là cha, càng không phải là bạn.

Vì vậy, cô muốn trở thành một người phụ nữ dịu dàng hiền thục.

“Tiểu Dục!”

Tạm thời lúc này Hình Khải đang rơi vào trạng thái bị động, để mặc Hình Dục hôn lên tai anh, cổ anh, nhưng anh không ngờ, cô lại mạnh mẽ chuyển sang môi anh, ngay sau đó ra sức cắn mạnh một cái.

Mùi máu nhàn nhạt lan tỏa trong miệng của cả hai, Hình Dục không rút lưỡi ra, mà càng cuốn lấy lưỡi anh chặt hơn, cô dùng đầu lưỡi liếm sạch máu trên môi anh, hi vọng máu của anh sẽ hòa vào cơ thể mình, như thế, sẽ không bao giờ bị chia cắt nữa.

Mặc dù Hình Dục không nói gì, nhưng Hình Khải biết vì cô giận nên mới cắn anh, anh hiểu cô, cho dù cô có quên cả thế giới nhưng sự bất an trong lòng không biến mất cùng trí nhớ.

Thế là, anh ôm chặt cơ thể run rẩy của Hình Dục, cuồng nhiệt hôn lên người con gái đang nằm trong lòng mình… anh không thể nhượng bộ nữa, cũng có thể càng cẩn thận chăm sóc cô, càng khiến cô hiểu nhầm rằng thứ tình cảm đó không phải là tình yêu.

“Ôi!”

Một lúc sau.

“Hình Khải… Hình Khải… Em…”

Hình Dục thở dốc, không thể dùng lời để diễn đạt cảm xúc mình lúc này, cô chỉ biết không ngừng gọi tên anh. Đôi môi Hình Khải như có ma lực, cơ thể cô từng chút từng chút một bị hút rỗng, cổ họng khô khốc khó chịu, cô chắc chắn, chỉ có Hình Khải mới có thể giải cứu cô.

“Hình Khải…”

Cô khẽ chau mày, bất giác liên tục gọi khẽ. Có điều, tiếng gọi của cô, sớm đã chuyển từ trong sáng sang trạng thái dịu dàng như nước, cô vòng ôm lấy đầu anh, những ngón tay thon dài lùa vào tóc anh.

Từ bao giờ, cô cũng đã từng cùng anh tận hưởng niềm vui hoan hỉ này, anh thân thuộc cơ thể cô, giống như cô thân thuộc nhu cầu của anh vậy, như có sự thỏa thuận ngầm đầy ăn ý.

Nhưng có chỗ không giống là, Hình Dục ngày ấy không dám thả lỏng bản thân trong lúc “yêu”, cô chọn cách nằm đờ đẫn bên dưới anh như một khúc gỗ, cẩn thận che giấu sự mãnh liệt của mình.

Còn cô bây giờ, cô dùng những tiếng rên xiết để thể hiện niềm vui, cô thể hiện tình yêu sâu đậm của mình dành cho anh không chút do dự, trong mắt cô viết rất rõ ràng là: Cô cần anh, không thể không có anh.

Sau đó.

Hình Dục nằm gối đầu lên cánh tay Hình Khải, lười biếng, nheo mắt cười.

Hình Khải hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.

“Tiểu Dục, anh yêu em…”

Hình Dục dựa vào vai anh, mắt sáng lên, cô siết chặt vòng tay, ra sức gật đầu.

“Hình Khải, em cũng yêu anh.”

Động tác chuẩn bị châm thuốc của Hình Khải đột ngột dừng lại, anh vừa nghe thấy gì?

Hình Dục cảm thấy cơ thể mình khựng lại, cô nghĩ Hình Khải nghe không rõ, vì vậy nhắc lại từng câu từng chữ một cách rõ ràng:

“Hình Khải, em yêu anh.”

“Em… có biết yêu nghĩa là gì không?” Trái tim Hình Khải, sắp vỡ tung rồi.

Anh thầm cầu nguyện trong lòng, hi vọng lời thổ lộ của cô là thật lòng, nhưng…

“À, yêu ạ… chính là thích, chính là không bao giờ rời xa, chính là không thể không có anh, hi hi.”

Hình Dục từ từ ngẩng đầu lên, giơ một ngón tay ra nâng cằm Hình Khải, kiên định nói: “Đợi bao giờ em lớn, nhất định sẽ làm vợ anh, anh là của em.”


Old school Easter eggs.