
bệnh viện đảm bảo khả năng đi lại của cô có thể hồi phục bình thường, nhưng cần phải cố gắng một khoảng thời gian dài.
Để cô đi lại được thuận tiện, Hình Khải chuyển ra khỏi khu biệt thự độc lập ba tầng, mua một căn nhà vườn nhỏ gần Bắc Hải. Trong vườn anh trồng một giàn nho, xung quanh còn trồng rất nhiều các loại rau mà Hình Dục vẫn còn có thể nhớ được, ví dụ như cà chua, khoai tây, tỏi tây, v.v… Dựa vào phương pháp nuôi trồng mà Hình Khải in ra mang về cho Hình Dục, cô chăm bón chúng và rõ ràng rất thích công việc này.
Mặc dù việc phục hồi này rất gian khổ, nhưng sau mỗi lần phục hồi kết thúc, Hình Khải sẽ đưa Hình Dục đi chèo thuyền trong công viên Bắc Hải. Hình Dục rất thích vừa ăn kem vừa nhoài người ra ngoài mạn thuyền nghịch nước trên mặt hồ phẳng lặng. Nhìn đám cá tung tăng đùa nghịch dưới nước, cô sẽ quên cả những cơn đau, thỉnh thoảng còn cười vui vẻ không dứt. Hình Khải ngồi ở đầu thuyền chụp ảnh cho cô, thỉnh thoảng giơ cao máy, kề vai tựa đầu chụp chung, những bức ảnh của họ được anh rửa ra và nhét đầy vào ba bốn cuốn album.
Cứ như thế, suốt một năm nay, Hình Khải không chỉ phải giải quyết những công việc bề bộn, còn phải chăm sóc cho Hình Dục thỉnh thoảng lại khóc lóc gây chuyện như một đứa trẻ. Vài người hàng xóm không hiểu chuyện lại tỏ ra tốt bụng khuyên nhủ: Hình Khải à, mời một hộ lý về chăm sóc cho vợ cậu, cậu là đàn ông vừa phải đi làm lại phải chăm sóc cho một người vợ trí óc có vấn đề thân thể tàn tật, sao làm được chứ? Huống hồ cậu còn trẻ, trông cũng rất có phong độ, ngàn hoa đua nở ngoài kia, không cần phải tập trung toàn bộ tâm trí vào một người phụ nữ.
Đương nhiên, người hàng xóm này hoàn toàn không hề biết Hình Khải không những là con trai của một lãnh đạo cao cấp mà trong lần cải cách này anh còn được rất nhiều người trọng vọng.
Còn Hình Khải chỉ cười trước sự “quan tâm thương yêu” của người hàng xóm. Hiện giờ Hình Dục rất sợ người lạ, đến bố anh và Đặng Dương Minh xuất hiện trước mặt cô cô cũng núp sau lưng anh run rẩy, nói gì tới việc tìm một hộ lý mà cô không hề quen biết về chăm sóc cho cô.
Huống hồ, cuộc sống của anh mười năm qua đều do Hình Dục chăm sóc lo lắng, mười năm sau, hai mươi năm sau, ba mươi năm sau, anh sẽ dốc toàn tâm toàn lực chăm sóc cho Hình Dục. Cho dù Hình Dục có chấp nhận sự chăm sóc đặc biệt của người khác thì anh cũng không thể giao bảo bối lớn của nhà mình vào tay người lạ.
Lời “yêu” chót lưỡi đầu môi ai cũng có thể nói được, nhưng chẳng mấy người có thể làm đến nơi đến chốn. Có điều Hình Khải anh, tuyệt đối có thể làm được. Cho dù Hình Dục có trở thành người thế nào, anh cũng không vứt bỏ cô, bởi vì anh đã nói, cô là hạnh phúc nửa phần đời còn lại của anh, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, và mãi mãi về sau cũng vậy.
Trở thành người duy nhất cô có thể dựa dẫm, là vinh hạnh của anh.
***
Mùa hè, sau buổi trưa oi ả nóng bức, họ ngồi dưới giàn nho hóng mát, Hình Dục dựa vào lòng Hình Khải ngủ trưa, gió mát thổi tới, khiến những tán lá nho rung rinh hoan hỉ.
Hình Khải ngồi trên chiếc ghế tựa thoải mái, một tay ôm Hình Dục, một tay cầm chiếc quạt giấy quạt cho cô, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt say sưa ngủ của cô, miệng anh nở một nụ cười vui sướng.
Vào giây phút anh sung sướng biết tin Hình Dục đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, anh đã không muốn gì thêm nữa, chỉ cần cô không nằm im bất động trên giường như một cái xác, đối với anh đã là quá mãn nguyện rồi. Từ đó về sau, anh tin với sự nỗ lực không ngừng của mình, cuối cùng sẽ có ngày, cô nói với anh rằng: Hình Khải, việc đúng đắn nhất trong đời mà Hình Dục em làm, là yêu anh.
Hình Khải cúi đầu, khe khẽ hôn lên trán cô, Hình Dục của anh vẫn xinh đẹp như thế, chính vì cô quá xinh đẹp quá thông minh, khiến ông trời phải đố kị, vì vậy mới vô tình vạch một đao trên trán cô. Nhưng trong mắt anh cô vẫn xinh đẹp như thế, xinh đẹp khiến trái tim anh rung động.
Trong giấc mơ Hình Dục thấy mình đang lắc lắc chân, chân cô đi một đôi giày màu trắng sạch sẽ, bây giờ trong tủ giày của cô có mười mấy đôi màu trắng, không cần phải vì mất một đôi mà buồn bã khóc lóc nữa.
Cô dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên, như một chú mèo con lười biếng, dụi dụi vào má Hình Khải.
“Đói chưa?” Hình Khải khẽ hỏi.
Hình Dục lắc lắc đầu, mở đôi mắt to long lanh, trong mắt lóng lánh nước và cả sự bất an: “Em lúc nào cũng cáu gắt với anh, liệu một ngày nào đó anh có vứt bỏ em không?”
Hình Khải phì cười, vòng tay qua cổ cô ép cô nằm xuống vai mình, rồi vỗ vỗ lên lưng, trêu: “Đương nhiên là không, anh sinh ra là để làm người cho em trút giận, em thích đánh thì đánh, thích mắng thì mắng.”
Hình Dục lúc này mới yên tâm mỉm cười, cô ôm chặt cổ Hình Khải: “Đợi khi em lớn, chúng ta sẽ kết hôn nhé…”
Hình Khải sững lại, đây là lần đầu tiên Hình Dục nói về vấn đề này, bất luận là khi cô còn khỏe mạnh hay thần chí bất định như bây giờ, đều là lần đầu tiên. Anh đưa tay lên bịt miệng, cố gắng khống chế cảm xúc, tránh để Hình Dục kích động.
Hình Dục lại nôn nóng muốn câu trả lời, thấy bộ dạng của Hình Khải khác lạ, nhưng không hiểu được suy nghĩ của