
ên, con yên tâm mà công tác đi được không? Nghe lời bố Tiểu Khải, quốc gia đã nuôi nấng bồi dưỡng con bao nhiêu năm, luận về công về tư, bố đều không thể để con mạo hiểm…”
Bụp một tiếng, chiếc di động trong tay Hình Khải bay lên không trung, đập thẳng vào tường.
Hai tháng rồi, những đội cứu hộ hết đội này tới đội khác trở về, rồi lại đội mới chuẩn bị đi, Hình Dục vẫn bặt vô âm tín, phía bệnh viện cũng mất liên lạc với cô.
Theo một nhân viên y tế đi cùng đợt với Hình Dục vào vùng bị nạn tả lại, trên đường xe vào khu vực bị địa chấn, đã gặp một cơn dư chấn khá lớn, cũng may lái xe xử lý nhanh nhẹn, thông báo cho những nhân viên đi cứu hộ ngồi trên xe chạy vào những khu mỏ hoang lánh nạn.
Lúc ấy, bọn họ tận mắt chứng kiến chiếc xe to kềnh càng lật đổ, tình hình hỗn loạn, mỗi nhân viên cứu hộ đều cố gắng cứu số thuốc còn dư lại không nhiều, vì vậy phải tới hai ngày sau họ mới phát hiện ra Hình Dục và túi cấp cứu của cô biến mất.
Thiết bị định vị GPRS, các thiết bị dò tìm vị trí di động của Hình Dục, nói chính xác thì là, vị trí ấy không thể có sự sống tồn tại.
“Em đang ở đâu Hình Dục, em đang ở đâu Hình Dục…” Hình Khải hai tay ôm trán, nước mắt theo kẽ tay chảy xuống, anh đã từng nói, nước mắt cả đời này của anh đã chảy cạn vì người con gái này, thì ra nó vẫn chưa cạn, thì ra trong lúc sợ hãi anh chỉ biết khóc.
Lúc này thì Phó Gia Hào gõ cửa, đợi một lúc không thấy có ai trả lời, anh ta mới khẽ đẩy cửa đi vào. Anh ta vào đứng cạnh Hình Khải, do dự hồi lâu, anh ta vỗ vỗ lên vai anh, vốn định tiếp thêm cho anh chút sức mạnh , nhưng rồi chính bản thân anh ta lại rơi nước mắt…
Người đàn ông từng hừng hực sức sống, giờ đây bỗng trở nên tiều tụy khổ sở, mà cho dù là thế, anh lại không thể trốn vào một góc nào đó mà gặm nhấm nỗi đau, vẫn phải mặt mày tươi tỉnh đón tiếp đại sứ các nước.
“Hình Khải, Hình Khải… cậu phải cố gắng lên! Tiểu Dục không sao đâu, khả năng võ công của cô ấy khá lắm, cậu còn nhớ không? Chỉ một chưởng của cô ấy thôi mà khiến tôi ngã chổng vó, vì vậy cô ấy nhất định sẽ không sao đâu! Phải rồi, cả ngày cậu chưa ăn gì đúng không, hôm nay tôi mời! Ha ha…” Phó Gia Hào cố tỏ ra vui vẻ.
Hình Khải nằm bò trước bàn làm việc, chẳng nghe lọt tai bất kỳ lời an ủi nào, trừ phi lúc này Hình Dục nguyên vẹn khỏe mạnh đứng trước mặt anh, nếu không anh không thể kìm nén sự run rẩy của cơ thể mình, cảm giác này thật quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả việc trái đất bị hủy diệt.
Phó Hào Gia thầm thở dài, vuốt vuốt lưng anh, nhận ra cơ thể anh đang run lên bần bật… một người luôn điềm tĩnh đối mặt với mọi thách thức như Hình Khải, thì ra người đàn ông kiên định vững vàng này, cũng có lúc suy sụp tới cùng cực.
Đột nhiên, Hình Khải đứng bật dậy, vòng tay ôm chặt lấy Phó Gia Hào, anh cần phải chứng minh rằng mình vẫn còn sống, anh cần nhiều hơn nhiều hơn nữa những lời an ủi, mặc dù những lời chúc phúc đó đều thật vô nghĩa.
Phó Gia Hào loạng choạng mấy cái rồi mới đứng vững, Hình Khải ghét nhất đàn ông con trai với nhau mà cứ ôm ôm ấp ấp, càng không bao giờ để lộ sự buồn đau ra ngoài mặt, nhưng giờ anh đã hoàn toàn vô vọng.
Phó Gia Hào ôm chặt anh, nói chắc chắn: “Cậu yêu cô ấy, chính vì cô ấy có những tố chất không giống những người khác, đúng không? Hãy cho bản thân và cả cô ấy nữa thêm chút thời gian chờ đợi, mình nghĩ, vì cậu, cô ấy cũng sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì đâu.”
“Mình rất sợ cứ thế này mà mất cô ấy, mình thật hối hận vì đã tin khi cô ấy nói rằng “em sẽ không đi”, cô ấy biết rõ rằng mình sẽ lo lắng tới chết mà vẫn đi… cậu cho rằng cô ấy sẽ vì mình mà bảo vệ bản thân ư? Không đâu, cô ấy chỉ muốn dùng cách mà cô ấy cho là xứng đáng để hi sinh bản thân mình, trở thành tờ giấy chứng nhận liệt sĩ thứ ba của nhà họ An, người con gái ích kỉ đó, đáng ghét vô cùng…”
Cuối cùng Hình Khải cũng đã hiểu, anh không phải là thứ quan trọng nhất trong đời cô, cô thích mạo hiểm hơn anh, hoặc có thể trước khi bước chân vào nhà họ Hình cô đã đợi để đi theo bố mẹ mình, vì vậy cô mới chấp nhận chuyện tình cảm của họ.
Thôi được, cho dù là không phải, anh hoàn toàn có thể chấp nhận chuyện cô không yêu anh, nhưng bây giờ tại sao còn khiến anh phải sống những ngày lo âu thấp thỏm?
“Cậu ưu tú như thế, Hình Dục có phải kẻ ngốc đâu, sao cô ấy nỡ rời xa cậu chứ? Đừng nghĩ ngợi linh tinh.”
Phó Gia Hào không biết phải nói thế nào, thực ra cũng chẳng cần nói nhiều, Hình Khải giờ chỉ cần một người chịu lắng nghe anh mà thôi.
Hình Khải cười tự trào, giờ, anh chỉ còn cách nói liên tục mới không khiến đầu óc mình suy nghĩ linh tinh.
“Khi cậu quen mình mình đã trở thành một kẻ tương đối chấp nhận được, nhưng mình của ngày xưa là một đứa trẻ hư, đi đâu cũng gây chuyện thị phi, cậy bố là cán bộ cao cấp mà gặp ai cũng bắt nạt, bỏ học, chơi gái, đánh nhau… Tóm lại, Hình Dục đã nhìn thấy con người xấu xa nhất của mình, nhưng cô ấy chưa từng nói một câu nào.”
“Ngày đó mình thường xuyên mắng mỏ cô ấy, nói những lời rất khó nghe, động tí là đòi đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Hình, nhưng cô ấy chẳng nói gì cả, vẫn giúp mình giặt quần