
! ” Trịnh Vi nói.Từ trước tới nay, tính Trịnh Vi là như vậy, thích cái gì là nhất quyết phải làm, không để tâm đến hậu quả và cũng không sợ phải trả giá, vì thế Lâm Tĩnh mới nói cô là Tiểu Phi Long dũng cảm.“Lớn lên cùng nhau, tại sao đến giờ cậu mới bày tỏ lòng mình với anh ấy? ” Duy Quyên vẫn tỏ vẻ nghi ngờ.“Trước kia anh nói tớ còn nhỏ, chưa hiểu hết mọi chuyện, giờ thì tớ đã vào đại học, tớ đã là người lớn rồi, anh ấy không còn lí do gì để nói tớ nữa”. Trịnh Vi nghĩ đến việc Lâm Tĩnh mất tích mấy ngày nay, vẻ hùng dũng vốn có cũng mang theo đôi phần phiền muộn.Lần đầu tiên Nguyễn Quản đặt câu hỏi: “Làm sao cậu biết anh ấy sẽ chấp nhận lời tỏ tình của cậu? ”Trịnh Vi “xí” một tiếng rồi nói: “Tớ là ai, tớ là thiên hạ vô địch Ngọc diện Tiểu Phi Long, có cái gì tớ không giành được chứ? ”Mọi người đều bật cười vì kiểu trẻ con của cô, chỉ có Trịnh Vi không cười, cô nằm xuống giường, nhớ lại mùa đông hồi năm lớp Mười hai, Lâm Tĩnh về nhà ăn Tết, anh đưa cô đi chơi miếu hội. Trên đường về, vì cả ngày chơi đùa mệt nhoài nên cô thiu thiu ngủ gật trên xe bus, không để ý nên đầu dần ngả vào vai anh, anh không nhúc nhích, chỉ gọi mấy tiếng: “Tiểu Long Phi, Tiểu Long Phi, ngủ say rồi à? ”Cô cố tình không trả lời, đột nhiên cô cảm thấy có cái gì rất ấm, pha vào đó một chút ẩm ướt, nhè nhẹ đặt xuống mắt cô. Hàng lông mi của cô khẽ động đậy, mắt nhắm càng chặt hơn, tai bắt đầu nóng dần lên, hơi nóng tỏa vào tận trái tim.Trước khi xuống xe Lâm Tĩnh lay cô dậy, trên đường về nhà, không ai nói với ai lời nào, Trịnh Vi bình thường vốn hay nói nhưng hôm nay cũng im lặng. Anh không nhắc đến chuyện đó, cô cũng không nhắc. Lúc đi đến khu nhà mình ở, Trịnh Vi nói với anh: “Lâm Tĩnh, em đến thành phố anh đang ở để học đại học được không? ”Lâm Tĩnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Thành phố G chỉ có hai trường đại học nổi tiếng, em học tự nhiên, lại không có tính kiên nhẫn, chắc chắn không thể học được trường Luật, còn lại chỉ có trường G, điểm lấy cũng không thấp đâu”. Trịnh Vi học không chăm chỉ lắm, nhưng may mà có chút thông minh, điểm cũng không đến nỗi, chỉ có điều không ổn định.“Anh cứ chờ xem, em nói thi đỗ chắc chắn sẽ đỗ, đợi đến khi em đến trường G nhập học, em sẽ đi tìm anh, đến lúc đó anh không được giở trò đâu đấy! ” Trịnh Vi nhìn vào đôi mắt to sáng ngời của Lâm Tĩnh.“Được, anh sẽ đợi em”. Lâm Tĩnh mỉm cười gật đầu.Đây là lời hứa của anh tuy không nói ra nhưng cô vẫn hiểu.Mấy hôm sau, Lâm Tĩnh quay về trường, sau đó mặc dù có nói chuyện qua điện thoại nhưng cô không được nhìn thấy anh nữa.Giờ thì Trịnh Vi đã đỗ vào trường Đại học G, như mong muốn và đến thành phố có anh. Nhưng cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa liên lạc với cô, đây thực sự không giống phong cách của anh. Trịnh Vi linh cảm mơ hồ rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng lại không biết cốt lõi của vấn đề nằm ở đâu.Có điều, Trịnh Vi trước sau vẫn một mực tin tưởng rằng Lâm Tĩnh đã từng nói sẽ đợi cô, anh nói là làm, chắc chắn anh sẽ đọi cô, có thể là gần đây anh bận, cậu bạn đãng trí cùng phòng quên nhắn lại với anh, tóm lại là sẽ rất nhanh thôi – có thể chỉ trong ngày mai, Lâm Tĩnh sẽ gọi điện thoại cho cô, đến lúc đó thì…Nghĩ đến đây, Trịnh Vi liền nở một nụ cười hạnh phúc trước khi đi vào giấc mộng. Chương II: Ước mơ ngày nào của chúng taTiểu Bắc quát: “Trịnh Vi, cậu có đừng ngay lại không, cậu cứ đi đi lại lại trong phòng như vậy, chẳng khác nào con gấu bị tiêm axit sunfuric, khó chịu chết đi được”.Trịnh Vi hét lên: “Tại sao chỉ có mỗi mình tớ làm cậu khó chịu? Trưa nay, Trác Mĩ cắn hạt dưa đến nửa tiếng đồng hồ sao cậu không nói gì? Vừa nãy Duy Quyên đeo tai nghe đi đi lại lại ở đây, hát lạc hết giọng cậu cũng không noi; tớ chỉ có đi vài bước mà cậu đã thấy ngứa mắt, các cậu đều bắt nạt tớ! Tại sao mọi người không hiểu và thông cảm cho sự đau khổ của tớ?”Tiểu Bắc cũng chỉ nói đùa vậy, không ngờ Trịnh Vi lại phản ứng dữ dội như thế, cô đoán mình đã động phải ồ kiến lửa, bèn cười hì hì nói: “Quan trọng là vẻ mặt rầu rĩ đó không hợp với hình tượng Ngọc diện Tiểu Phi Long của cậu, tớ chỉ nói vậy thôi, cậu cứ việc đi, không sao cả, tiếp tục, tiếp tục đi đi”.Nguyễn Quản vừa tắm xong, xõa tóc từ nhà tắm đi ra, trông thấy cảnh tượng đó, mím môi cười, nói nhỏ: “Chắc con tim của Trịnh Vi đang giằng xé dữ dội lắm đây”.Lúc này đang là giờ ăn tối, trong phòng chỉ có ba người. Trịnh Vi nghe thấy tiếng Nguyễn Quản nói vậy, cũng chẳng buồn để ý, than thở một tiếng não ề rồi gục xuống chiếc bàn trước giường nói: “Tớ mâu thuẫn quá, mâu thuẫn quá! Rốt cuộc là phải làm gì đây?”“Lại liên quan đến anh chàng Lâm trong truyền thuyết hả?” Nguyễn Quản vừa chải đầu vừa hỏi Trịnh Vi.“Cậu cũng biết chuyện à?”Tiểu Bắc cũng phải bật cười: “Chuyện đó hiện rõ trên mặt cậu rồi kia kìa, người nào mà chẳng nhận ra cơ chứ!”“Thực sự là tớ rất mâu thuẫn, đã nửa tháng nay, anh ấy vẫn chưa đến tìm tớ, tớ cũng không tìm thấy anh ấy, liệu có phải anh ấy bị bắt cóc rồi không nhỉ? Tớ đang băn khoăn không biết có nên đến trường tìm anh ấy không?”“Đi đi, tớ ủng hộ cậu về mặt tinh thần, phải xem tận