
hăn nhó khó chịu.
-Em không ưa ăn thừa đâu đấy.
-Có gì đâu, dẫu sao lưỡi của anh em cũng đã chạm đến rồi, nước bọt của anh cũng đã nếm qua rồi, còn ngại ngùng khó ưa cái gì với việc ăn thừa của anh như thế.
Tôi rất giỏi công kích và chọc điên người khác, cho chết, ai bảo hôm đó dám giở trò với tôi, đã thế lại còn làm nhục tôi gần chết trước mặt ku Tài, thật là không để đâu cho hết xấu hổ. Giờ thì tận hưởng cái dư chấn của thói chơi trội hôm đó đi.
Cái cách mọi người xung quanh phản ứng với câu nói của tôi cũng làm tôi thêm đắc chí. Tiểu Linh sao? Tất nhiên phát hỏa lên rồi. Tôi chớp ngay lúc đó mà thêm thắt vào.
-Kem lạnh đó, ăn lẹ đi cho hạ hỏa ^-^
– >”<
Ăn trôi được tôi mới thấy lạ.
-Đổi ly kem khác cho em đi.
-Dâu nhé!
-Cũng tốt, anh sẽ không ăn thừa vào đó nữa.
-Thế có cần anh mớm luôn cho không? ^-^
Tôi thế này mới là tôi, còn tiểu Linh của cái ngày hôm đó rõ ràng là bị trúng tà mới dám giở trò ăn nói kh.ốn nạn với tôi như thế.
-Anh có ngon thì mớm thử đi!
-Không phải thách!
Khôn hồn thì cuốn gói và yên phận ngồi ăn đi, nếu không bị tôi làm nhục giữa bàn dân thiên hạ thế này có hối hận cũng không có đường lui đâu, tôi thường không có thói quen tạo đường rút lui cho quân địch, diệt cỏ diệt tận gốc, diệt nhanh diệt mạnh, diệt không để lại chút nào cho dòng giống sau này luôn. ^-^ Tôi ác thế mới là tôi – Vũ Bảo Dương.
-Có ngon thì mớm ngay bây giờ tại đây đi!
-Anh đã nói là đừng có thách!
Sao cứ phải bắt tôi chơi trò biến thái nhể? Thật là đến ngại với mọi người, tôi dâm thì dâm thật đấy cơ mà tôi lúc nào cũng giữ hình tượng hết, đừng để tôi mất mặt thế chứ, lương tâm tôi cắn rứt lắm đó.
Nhưng nếu tên tiểu Linh to gan đó dám thách tôi sẽ làm thật cho coi, cho biết thế nào là sự lợi hại của Dương kaka.
-Em thách!
-Thách gì?
-Nếu anh dám làm thế em sẽ hôn anh giữa lòng đường.
-Để xe cán chết à?
-Sợ sao?
-Tất nhiên là sợ.
-Thế thì đừng có thách!
Á à, trúng bẫy rồi, dám chơi chữ với tôi à? Máu tự trọng lại nổi lên mãnh liệt. Tôi quả quyết ngay không do dự.
-Phục vụ đâu cho một ly kem dâu.
Cái bản mặt dương dương tự đắc và tràn ngập khí thế tự tin của tôi khiến tiểu Linh dường như đã có chút nhụt chí. Haha, tôi phải thắng mới được, không phải là điều kiện thua cược của tiểu Linh mà vì muốn dọa anh ấy một phen hết vía luôn. Thích quá!
-Nếu anh không dám làm thì sao?
-Thì anh sẽ để em làm nhục cả ngày hôm nay mà ko dám nửa lời phản kháng.
-Làm nhục?
-Nghĩa đen thôi bố! =_=
Cái đồ…dâm [***'> tả được! >_<
-OK, nhất chí nhé!
-OK.
Tự nhiên buổi hẹn hò biến thành buổi cá cược biến thái. = =” Tôi thật không biết mình là cái thể loại gì? Chính tôi đã biến tiểu Linh thành ra khó chơi như thế này. Hay tại vốn dĩ anh ấy đã khó chơi, ngày trước chỉ là giả bộ ngây thơ lạnh lùng? Nguy hiểm vã.i!!! -_____-
Khi phục vụ đem ra ly kem dâu, tôi nhìn nó mà đau đớn lòng, sao tôi không nghĩ đến trường hợp nó là kem dâu và tôi sẽ nôn khi cho nó vào miệng nhỉ? Cái tội chỉ biết phóng bừa mà không cần biết rõ ràng gì với gì. T____T Thôi thì lần này chết chắc rồi.
-Sao vậy? Ăn đi chứ? Còn mớm cho em nữa chứ? ^-^
Có phải anh ấy biết tôi đang thua.
-Thôi được rồi, giờ cược lại…
-Ha, thua rồi!
-Không, cược lại, anh thách em dám mớm cho anh đấy.
-Không làm được thì thách lại nhau chứ gì, em không dính bẫy đâu. Thua rồi, chịu thua đi.
Ức chế, ai thua chứ??? >”<
Tôi nhìn ly kem màu hồng đầy chất buồn nôn mà sởn gai ốc. Tôi mà không cố cho nó vào miệng rồi xổ sang cái miệng bia kia thì tôi sẽ bị nhục nhã cả ngày hôm nay mà không thể cứu vãn được. Phải làm sao? Tôi ghét cái gọi là sĩ diện của bọn con gái, tự nhiên không dưng đâu bày trò thách đó đáng chết.
Tôi bỏ cuộc.
-Đi về, anh thấy không khỏe.
- ^-^
Cười cái mốc xì, mệt thật chứ bộ. =_= Đau quá! T____T
-Đi về! Và anh sẽ bị nhục nhã cả ngày hôm nay.
Tôi thấy đau đớn ghê gớm, và rồi tôi nghĩ ngay ra một cách.
-Ừ thì mớm!
Tôi lấy muỗng và xúc một miếng kem dâu kinh khủng khiếp rồi đưa về phía tiểu Linh. Tôi đã quên mất mớm là như thế nào, đơn giản thế này thôi. ^-^
-Há miệng ra anh mớm cho nào!
Tôi cũng há miệng ra như thể ăn cùng với tiểu Linh vậy, thì đó chính là mớm. Haha!!!
Tiểu Linh nhăn nhó.
-Vậy là mớm đó hả?
-Xem chừng là chưa được ai mớm bao giờ phải không? Đây chính là mớm.
-Em tưởng phải cho qua vào miệng anh rồi mới cho vào miệng em chứ?
Mớm kiểu đó dơ một cục. +_+
Mà sao đang vui tự nhiên bày ra trò mớm này mớm nọ chứ, điên thật mà. Chấm dứt nhanh thôi, mất mặt quá rồi.
-Thôi ngoan ngoãn ăn ly kia đi, lắm chuyện, coi như lần này anh tha cho.
-Ai tha ai?
-Anh mớm rồi đó. >_<
Tôi sừng sộ, muốn gây sự à? Gọi hội đánh chết bẹp bây giờ!
-Thôi được rồi cho qua!
Nói cứ như đúng rồi, tôi mà không nghĩ đến danh dự nơi đám đông thế này nhất định tôi đã làm tới bến cho tiểu Linh một phen nhục nhã giữa lòng đường luôn rồi. Mà kể cũng tiêng tiếc. Hí hí! ^-^
-À mà, cuối năm lớp cũ anh họp đấy.
-Thì kệ lớp anh.
Ơ cái đẹt, thích kiêu với anh à cưng!
-Có phải chó đâu mà ăn cháo đá bát thế chứ?
-Em đã ăn cái gì của anh hồi nào.