
anh vì cái gì nữa, là vì em hận người đó, là vì em muốn báo thù, là vì em muốn níu lấy anh để kéo em bước ra khỏi quá khứ của mình, là vì thương cảm trước hoàn cảnh của anh, hay vì số phận đã sắp đặt trái tim em cứ mỗi ngày một rung động nhiều hơn vì anh, hay chỉ đơn giản thôi là vì em yêu anh, yêu toàn bộ con người và tính cách anh không chừa một điểm nào. Em không biết mà.
Cho đến bây giờ điều em cảm thấy hối hận nhất là không sinh ra là con trai, khi đó có lẽ em sẽ yêu anh chân thành và không lo lắng hơn đấy. Nói vậy thôi chứ như thế này vẫn thấy tốt hơn, biết đâu lúc em làm con trai thật rồi mà khi đó lại không yêu anh, lại làm anh đau khổ như Nguyên đã làm thì sao? Không nên phải không anh?
Anh có nghe thấy em nói không? Em yêu anh nhiều lắm, ngày mai yêu nhiều hơn hôm nay, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi ở bên anh, chỉ cần là được nhìn thấy anh thôi dù anh lạnh lùng vô cảm, mỉm cười hay là tức giận khó chịu em đều thấy yêu và muốn được nhìn mãi thôi.
Vì quãng thời gian hạnh phúc này, điều em phải làm chính là quên đi con người mình 19 năm trước kia và toàn tâm toàn ý làm một anh Dương của anh phải không? Nếu vì hai chúng ta, nếu vì để được hạnh phúc thì em sẽ làm.
Nếu anh là gay, em sẽ là les!
Gió, cuốn đi, cuốn những lời mùi mẫn yếu đuối đó đi, đi xa, đi xa vào, xa mãi mãi cũng được.
Mong anh không bao giờ nghe thấy những lời này.
CHAP 49.
Chap 49.
Cần phải chuẩn bị một bài luận án, và thật bất ngờ tôi được xếp cùng với cô bạn lớp trưởng. Nghe tin này, tiểu Dương không vui ra mặt.
Tôi chỉ cười để trấn an anh ấy.
-Anh còn ghen với cả con gái nữa cơ à?
-Anh thấy nghi lắm, thi thoảng cứ thấy cậu ấy để ý chúng ta với ánh mắt không tốt, hoặc là thích em hoặc là thích anh. Mà anh thì chắc chắn là không thích rồi.
-Sao?
Tôi không nghĩ tiểu Dương một thời oanh liệt kia cũng có lúc khiêm tốn cơ đấy. Tôi cười vẻ miệt thị.
-Đừng có cười cái kiểu đó, không hợp với em tẹo nào. Nói chung ý là cô ấy chỉ có thể là đang để ý đến em, anh là người rất tinh tế. Với cả…
Ngắt quãng câu bằng ánh nhìn săm soi tôi một lượt. Thấy hơi nhột!
-Ai bảo em đẹp trai quá cơ, nhiều lúc anh phát ghen tỵ. >_<
Dạo này tôi thấy rất yêu tiểu Dương, anh ấy khi cáu tôi cũng thấy đáng yêu nữa. Có lẽ mũi tên tình yêu đâm sâu vào tôi hơn rồi.
-Anh cũng rất đẹp trai mà. ^_^
-Thật hả?
-Ừ, chỉ là không bằng em thôi. ^_^
- >”<
Cái kiểu lẩm nhẩm chử.i thề để tôi không nghe thấy cũng đáng yêu nữa.
Đột nhiên tôi nhớ ra một việc liền hỏi luôn.
-Dạo này anh còn coi thứ đó nữa không hả?
-Thứ đó? Thứ đó nào?
Tỉnh bơ như thế kia rõ ràng là đang có ý chối đây mà. Tôi sừng sộ.
-Vậy mà vẫn còn coi hả? >_<
-Bậy đi, anh mà lại coi mấy cái đó.
Chỉ được cái nói miệng. Con người này theo như kinh nghiệm tôi đã đúc rút ra từ những ngày đâu gặp mặt đó là một kẻ rất giỏi trong việc nói dối và chối tội.
-Tự mình diễn còn hay hơn.
-Anh nói gì?
-Không, không có gì…
Tôi nghe thấy rồi, không phải giả bộ. Tự mình diễn sao? Với ai? Với tôi ấy hả? Tôi không biết là những lúc tôi và tiểu Dương thân mật lại là lúc để anh ấy liên tưởng và so sánh với mấy cái thứ film sex vớ vẩn. Thấy ức chế không tả nổi. Xem ra từ nay phải hạn chế giải tỏa cơn nghiện cho anh ấy. Hừ!
-Việt Linh!
Là lớp trưởng, nhìn thấy tôi cô ấy cười khá tươi. Đáng lẽ ra người ghen phải là tôi mới đúng vì lớp trưởng khá xinh và trông có vẻ tiểu thư đài các quá ư là thuận mắt với một gã dâm ô và đê tiện như tiểu Dương nhà tôi. Tôi chưa ghen thì thôi thế mà anh ấy còn dám mở lời phàn nàn với tôi nữa. =_=
-Sao thế?
Tiểu Dương khẽ hất vai tôi. Giật mình quay sang thì anh ấy đang cằn nhằn nhìn tôi.
-Thấy chưa, ánh mắt dâm ô và đê tiện đó của em ý là gì đây?
Dâm ô và đê tiện là tính từ cố định của anh chứ? = =”
-Liệu hồn, em cứ thử cắm sừng anh coi, anh sẽ…hôn chết em.
Cái hội chứng sex vẫn chưa thuyên giảm, lại càng chẳng thể thuyên giảm vì tôi cứ mủi lòng thỏa mãn cơn nghiện cho anh ấy hoài. Thật biến thái quá chừng! Nói thế thôi chứ thực ra dạo gần đây tôi không cho phép tiểu Dương thực hiện nụ hôn sâu như ngày trước nữa rồi, giờ một là không gì cả, hai là hôn nhẹ, quyền lựa chọn là hoàn toàn thuộc về anh ấy, nếu có ý muốn lấn sân thì sẽ ngay lập tức bị từ chối vô điều kiện những lần sau. Vì rất sợ những lần sau phải khóc ròng nên anh ấy đành phải nhượng bộ, chỉ biết đùa nghịch với bức tường phía ngoài của tôi mà không thể tiến vào sâu hơn dù chỉ là một li.
Lạc đề!
-Anh có cần em phải nói với lớp trưởng là mình bị gay không?
-Cần.
= =”
Tôi còn có thể nói gì? Không lẽ chạy lại phía lớp trưởng làm cô ấy hết hồn với câu nói “này, tớ bị gay đấy, nếu có thích tớ thì xin lỗi, tớ không thể!”? Tôi đâu có điên, nói đùa cho có khí thế tí thôi! ^-^
-Việt Linh, cậu rảnh chứ, chúng ta cần thảo luận một vài vấn đề.
-Ừ, tớ rảnh mà.
Khi tôi nói ra câu nói đó, không hiểu sao cứ thấy nhồn nhột. Té ra có người cứ không ngừng nhìn tôi đầy thù oán. ^-^
Tiểu Dương ghen, tiểu Dương ghen! Điều đó cho thấy anh ấy rất yêu tôi. Tôi không ghen, tôi không ghen! Điều đó không có nghĩa