Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ấm áp như xưa

Ấm áp như xưa

Tác giả: Định Tuệ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327392

Bình chọn: 9.5.00/10/739 lượt.

y vừa nói: “Anh đừng có lo, em không lấy tiền của anh đâu.”

“Dĩnh Tử…”

Dĩnh Tử không thèm để ý đến cậu nữa, đẩy xe lăn vào trong nhà tắm, dừng lại bên bệ rửa mặt, sau đó bắt đầu lấy khăn mặt, chậu rửa mặt …

“Em đang ép buộc …” Thành Thành lớn tiếng kháng nghị.

Dĩnh Tử ngừng tay, nhìn cậu, hỏi: “Phải thì sao nào? Anh muốn đánh nhau à?”

Thành Thành không nhịn nổi cười ha ha thành tiếng. Cười xong, lắc lắc đầu, kệ cô bé vậy.

Thực ra, trong lòng cậu hiểu, cậu cũng không ngăn cô bé được, dù cho tay chân có khỏe mạnh cũng chẳng ngăn được cô bé, càng đừng nói là tứ chi bây giờ chỉ còn có một cái khỏe mạnh. Đương nhiên, muốn trách, chỉ có thể trách chính cậu, lâu như vậy không chịu gội đầu. Chỉ có điều, những ngày đó, nếu không phải đã quá đau lòng, thì cậu sao có thể không quan tâm đến bất cứ chuyện gì như thế?

Dĩnh Tử lấy một chậu nước đầy, cứ liên tục thử độ ấm của nước. Thử xong xuôi, mới hỏi Thành Thành: “Khăn tắm ở đâu ạ?”

Thành Thành chỉ cho cô bé.

Dĩnh Tử lấy hai chiếc khăn tắm lớn, bó chặt lấy từ phần cổ Thành Thành trở xuống. Sau đó bảo cậu dựa vào lưng tựa trên xe lăn, cố gắng ngửa đầu ra phía sau.

“Được chưa?”

“Ừm.”

“Anh ngửa ra sau chút nữa đi.” Dĩnh Tử vừa nói vừa giúp đỡ.

Thành Thành phối hợp cùng, vẫn thấy có chút khó khăn.

Dĩnh Tử mặc kệ, bắt đầu gội đầu giúp cậu.

Cô bé cẩn thận làm ướt tóc cậu, rồi mới cho dầu gội lên, chà chà chà chà, rồi gãi gãi đầu cho cậu. Trong lòng có lẽ vì cứ cuống lên muốn gội đầu cho cậu, nên dưới tay cũng hơi mạnh hơn một chút.

Thấy da đầu có hơi đau, Thành Thành hỏi: “Em có thể nhẹ tay hơn chút không?”

“Cho anh chết đi.” Dĩnh Tử trên miệng thì nói thế, nhưng tay cũng nhẹ đi một chút.

“Còn nói không bắt nạt người tàn tật.” Thành Thành chu miệng lẩm bẩm.

“Anh nói gì thế?”

Thành Thành lập tức ngậm ngay miệng lại.

Dĩnh Tử cũng không hỏi nữa. Thực ra, vừa nãy cô bé đã nghe thấy hết cả. Ha ha, hôm nay cô bé cũng được coi là có cơ hội, để ước mơ thành sự thật, trong lòng quá mức vui sướng, trên gương mặt Dĩnh Tử cũng bất giác lộ ra nụ cười.

Cô bé vốn đứng sau lưng Thành Thành, lúc này cậu đang nhắm chặt mắt, cho nên không nhìn thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí lúc này của cô bé.

Tay Dĩnh Tử làm càng thêm nhẹ nhàng.

Thành Thành lập tức hối hận vừa nãy mình nhiều lời, bởi Dĩnh Tử lúc này đúng như đang giúp cậu mát xa vậy.

Cậu hoàn toàn không cảm nhận được móng tay của cô bé, chỉ cảm thấy lớp da thịt trên ngón tay cô, đang xoa xoa trên da dầu, khiến cậu thoải mái vô cùng.

Dĩnh Tử cẩn thận lau hết đám xà bông chảy xuống phía dưới. Ngón tay cô bé không ngừng chạm vào gương mặt cậu, rồi trước trán, hai bên tai, còn có cả cổ cậu nữa.

Thành Thành bị cô bé làm cho tâm viên ý mã ( đứng núi này trông núi nọ). Cậu chẳng muốn để cô bé dừng lại chút nào, càng không dám nói gì hết.

Ngày hôm đó, Dĩnh Tử dùng hết ba lần dầu gội đầu, hai lần nước xả, thay không biết bao nhiêu chậu nước.

Đến cuối cùng, Thành Thành đã cảm thấy không còn cần thiết nữa. Nhưng lại không dám nói gì, bởi cô bé là người thích sạch sẽ.

Sau cùng cũng gội sạch, Dĩnh Tử dùng một tấm khăn khô lau đầu giúp Thành Thành, sau đó đi vòng từ phía sau xe lăn ra đằng trước, chuyên tâm chăm chú chải đầu cho cậu.

Thành Thành mở to đôi mắt.

Dĩnh Tử đang đứng ngay trước mắt, bộ ngực của cô bé giờ đang ở rất gần đầu mũi cậu.

Cô bé đã bắt đầu lớn, thứ dịu dàng nữ tính kia đang lấp ló dưới chiếc áo tơ tằm mềm mại, khiến cậu lập tức thấy khó thở.

Phần cổ cùng phần cánh tay lộ ra phía ngoài của cô bé trơn mượt, khiến cậu không dám nhìn thêm. Đồng thời, trong lòng cậu lại cũng vô cùng muốn được chạm vào từng tấc trên làn da cô bé.

Cô bé đứng gần đến vậy, khiến cậu cũng có thể ngửi thấy được hương vị trên người cô bé, vô cùng dễ ngửi, khiến người khác say mê. Trong hơi thở của cô bé còn mang theo một hương thơm dịu ngọt, càng khiến cậu mê đắm hơn.

Nhịp tim Thành Thành càng lúc càng nhanh, nơi nào đó trên cơ thể đang bắt đầu biến đổi, không cách nào tự chủ được. Cậu cảm thấy vừa phẫn nộ vừa xấu hổ. Cô bé chỉ là một đứa trẻ, cô bé nào có hiểu gì. Cậu vừa hi vọng cô hiểu được, song càng sợ hơn nếu cô bé hiểu.

Dĩnh Tử chăm chú chải đầu cho Thành Thành, vô cùng tỉ mỉ. Mái tóc của cậu lại sáng bóng như thường, con người cũng thấy có tinh thần hơn. Chỉ có điều, đám râu lởm chởm trên gương mặt cậu lúc này càng khiến người ta ngứa mắt.

Dĩnh Tử không cầm lòng được, vươn tay nhẹ chạm lên cạnh mặt Thành Thành, nhẹ nhàng vuốt lên đó, nói: “Râu của anh cũng nên cạo đi.”

Lòng bàn tay cô bé ấm áp, hơi ấm đó khiến trong lòng Thành Thành run rẩy mãi không thôi.

Mãi lâu sau, Thành Thành mới tìm thấy giọng nói của chính mình: “Em giúp anh lấy dao cạo, anh có thể tự cạo được.”

Dĩnh Tử giúp cậu lấy dao cạo ra, đang định đưa cho cậu, đột nhiên nhớ ra gì đó, cánh tay cầm dao thu lại, hỏi: “Anh có dùng tay trái được không?”

“Được, anh đã từng thử rồi.”

Dĩnh Tử không an tâm, nói: “Hay là, để em giúp anh cạo nốt đi?”

Dĩnh Tử, em định làm gì thế? “Không cần đâu.”

“Dù sao em cũng đã giúp anh gội đầu rồi, cạo râu không phải cũng gi