
g ngờ, Dĩnh Tử lại hỏi: “Em có thể ở đây đọc sách không?”
Thành Thành kinh ngạc hỏi lại: “Em không đi chơi nữa sao?”
Dĩnh Tử lắc đầu: “Lạnh lắm.” Kỳ thực, cô không muốn rời xa anh Thành Thành nữa.
Thành Thành không nói gì thêm. Cậu biết Dĩnh Tử sợ lạnh, lần nào cậu chẳng giúp cô bé làm ấp đôi tay.
Dĩnh Tử lấy một quyển họa báo trên giá sách xuống, tùy ý lật vài trang, đôi lúc lại liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, trong mắt đong đầy sự yêu thích và ngưỡng mộ.
Thành Thành cũng đọc sách, đôi lúc lại nhìn sang Dĩnh Tử.
Đến lần thứ ba Dĩnh Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, Thành Thành rốt cuộc không thể nhịn được hơn, bèn nói: “Chúng ta đi chơi tuyết đi.” Trận tuyết cuối cùng, bất luận thế nào, cậu cũng không thể để Dĩnh Tử bỏ lỡ được.
Dĩnh Tử không dám tin hỏi lại: “Thực sao?”
Thành Thành gật gật đầu.
“Ha, anh Thành Thành, anh tốt nhất!”
Dĩnh Tử do quá vui mừng, nhảy cẫng lên, ôm cậu một cái.
Thân người Thành Thành hơi nghiêng ngả, đôi tay hơi run nhấc lên, song lại không dám ôm cô bé, gương mặt đỏ lựng lên, miệng lại cười toe toét như ngốc nghếch. Mấy ngày nay cảm giác trong lòng chua chua, thất vọng, ấm ức và buồn bực như đã bị quét sạch.
Hai đứa trẻ cùng đi ra ngoài.
Dưới cây ngô đồng, mấy đứa trẻ tinh mắt lập tức nhìn thấy họ. Mọi người lại ghé tai xì xầm to nhỏ. Lập tức, mọi người ai nấy đều biết, Dĩnh Tử đã làm lành với Trương què.
Có đứa bô lô ba la như kỳ lạ lắm: “Woa, đã làm hòa rồi đấy.”
Có đứa nhún vai nói: “Có gì mà thấy lạ? Hai đứa chúng nó vốn thân là thế, tao sớm đã biết, chúng nó sẽ nhanh làm lành thôi.”
Hiểu Đông thấy Dĩnh Tử và Trương Kính Thành cùng đi ra, trong lòng cảm thấy một trận chua chua. Cậu bé vẫy vẫy tay với Dĩnh Tử.
Dĩnh Tử cũng mỉm cười vẫy tay lại với cậu, nhưng lại không đi đến đó.
Thành Thành liếc qua khóe mắt nhìn thấy, song lại vờ như không thấy gì. Cúi đầu nhìn nhìn tuyết, trong lòng cậu lại như nở hoa.
Tất cả, lại quay về như lúc đầu.
Dĩnh Tử, vẫn luôn là Dĩnh Tử của cậu!
Thành Thành và Dĩnh Tử bỏ lỡ mất trận chiến tuyết. Vì thế, chúng bắt đầu cùng đắp người tuyết, một con người tuyết thật to.
Hiểu Đông ở bên kia chơi với các bạn nhưng lòng lại không yên được, cứ bất giác nhìn sang bên này, trong lòng vô cùng thất vọng.
Có điều, cậu vẫn là con trai của quân nhân, luôn có tính cách không chịu thua bao giờ. Hiểu Đông tự lên tinh thần cho mình rằng: không sao cả, Dĩnh Tử giờ vẫn còn nhỏ, còn chưa hiểu được gì. Đợi cô bé lớn rồi, nhất định sẽ không thích một thằng què!
***
Chương 17: Mèo Chuột
“Anh vẫn sợ mèo sao?” – “Sợ chứ, anh vẫn sợ lắm!”
***
Kính Thành và Hinh Dĩnh vẫn trầm mặc như cũ, mỗi người tự chìm đắm trong phần ký ức về tuyết trong hồi ức của mình.
Trước cửa hàng Tiffany trên đường số 57, Kính Thành bỗng dừng bước. Hinh Dĩnh cũng dừng lại theo.
Cửa hàng Tiffany ( Tiffany & Co ) cao cấp này có cánh cửa chính được trang hoàng vô cùng phi phàm. Bức tường bên ngoài được phủ lớp đá vôi cùng đá hoa cương và đá cẩm thạch tạo phong cách tao nhã khác biệt, đơn giản mà vẫn thanh thoát. Bên trên cánh cửa chính to lớn là bức tượng thần Atlas, vị thần trong thần thoại Hy Lạp này vươn đôi tay đang nâng đỡ một chiếc đồng hồ to lớn trên đỉnh đầu mình, nhìn xuống dòng người đi đi lại lại dưới chân. Theo truyền thuyết thần Atlas vốn là vị thần đại diện cho sự quyết tâm và nghị lực kiên cường. Vị trí của ông khi điêu khắc đã được Tiffany lấy tiêu chuẩn là 13 thước Anh (3.96m) so với mặt đất.
Kính Thành ngẩng đầu nhìn bức điêu khắc lớn bằng đồng, chiếc đồng hồ lớn bên trên cùng bảng tên cửa hàng được khắc từ đá, ngơ ngẩn mất một lúc lâu, sau đó mới thấp giọng tự nói với mình: “Hóa ra chẳng hề thay đổi chút nào.” Sau đó quay đầu lại hỏi Hinh Dĩnh: “Em có muốn vào xem không?”
Hinh Dĩnh gật đầu, theo anh đi vào bên trong.
Bước vào trong cửa hàng, trước mắt họ là một căn phòng vô cùng rộng rãi. Hóa ra, tiệm này sử dụng thiết kế vô lập trụ. Loại kết cấu này khiến không gian trong phòng không bị che khuất tầm nhìn, ánh mắt có thể nhìn khắp mọi phía, như vậy tất cả những đồ vật tinh xảo đẹp đẽ trong cửa hàng đều dễ dàng rơi vào ánh mắt người nhìn.
Bày gần cửa chính là tủ kính đựng đồ trang sức, bày bên trong đủ loại trang sức bằng bạc nguyên chất lấp lánh chói mắt.
Hinh Dĩnh dừng bước chân, thong thả đứng xem từng thứ đồ.
Kính Thành cúi thấp đầu, nói nhỏ bên tai cô: “Anh qua bên kia xem một chút.”
Giọng nói anh trầm dịu, hơi thở ấm nóng trong miệng thổi vào trên tai Hinh Dĩnh, khiến cô không nhịn được mà đỏ ửng cả gương mặt, đến trái tim cũng hơi loạn nhịp.
Hinh Dĩnh nhắm mắt lại, gật gật đầu. Cảm ơn trời đất, Kính Thành không nhờ cô giúp bạn gái anh chọn quà. Nếu thực như thế, cô thật không biết nên làm thế nào cho phải nữa.
Nhìn từng món đồ trang sức tinh xảo nhỏ xinh bày trong tủ kính, Hinh Dĩnh đột nhiên thấy trong lòng có chút chua xót.
Mười năm trước, sau khi xem bộ phim điện ảnh “Bữa sáng ở Tiffani”, cô vẫn luôn muốn có một món đồ trang sức của Tiffani. Đến hôm nay, lại một thứ cũng không có. Nhìn chiếc nhẫn đĩnh hôn đẹp mắt đeo trên ngón tay, lại cảm thấy