Polly po-cket
Ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời

Ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325780

Bình chọn: 7.00/10/578 lượt.

i đôi mắt của Hướng Tư Gia, Giang Lục Nhân vừa gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Hướng Tư Gia cũng không giải thích thêm, thật ra chuyện này rất đơn giản, nếu như không có sự tồn tại của “Hướng Tư Gia”, Kỷ Thành Minh rồi cũng sẽ tìm thấy một người con gái thích hợp với anh hơn, anh cũng giống như đại đa số đàn ông, chỉ khác ở chỗ Kỷ Thành Minh là một người đàn ông chung tình nhưng không si tình mà thôi.

Ngay từ khi còn nhỏ, Hướng Tư Gia đã luôn bị bạn bè và người thân đánh giá là một cô bé lớn trước tuổi.

Không phải là hình thể, hay tư duy, mà là trong suy nghĩ.

Vừa đến bệnh viện, Giang Lục Nhân đỡ Hướng Tư Gia xuống xe, Hướng Tư Gia dựa vào người Giang Lục Nhân, cô nhẹ nhàng mở miệng:

– Thật ra, tôi thật sự rất muốn yêu thích cô, nhưng kiếp này e rằng không còn cơ hội nữa.

Kỷ Thành Minh chạy đến nơi, ngay khi Giang Lục Nhân còn đang đứng ngơ ngác, anh đã nhanh chóng ôm Hướng Tư Gia đang té xỉu.

Kỷ Thành Minh bế Hướng Tư Gia, cùng Giang Lục Nhân lao vào trong bệnh viện, anh vô cùng vội vã, vô cùng lo lắng.

Cô ôm chặt lấy mình, cô không hiểu tại sao vừa rồi Hướng Tư Gia lại nói như vậy. Người ấy đối xử với cô tốt như thế, vì sao cô ấy có thể nói về anh như vậy. Là vì tình cảm không đủ nên không thể kiên định và tin tưởng đối phương, hay đơn giản chỉ là vì, đó là bản chất của con người.

Thật ra, nếu có thể, cô cũng muốn được yêu mến Hướng Tư Gia.

Đó là một cô gái lương thiện, ít nhất bỗng nhiên cô lại cảm thấy như vậy.

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, Giang Thừa Dự gọi đến.

Hôm nay anh đến đón cô hơi muôn, nhưng cũng đã đợi ngoài cổng trường rất lâu.

– Em đang ở bệnh viện.

– Sao vậy? – Anh kinh ngạc.

– Em đưa bạn cùng lớp đến.

– Em đứng nguyên tại chỗ, anh đến đón em ngay.

Giang Lục Nhân không phải chờ lâu, Giang Thừa Dự đã tới.

Cô cảm thấy rõ ràng có điểm không hợp lý, khi lên xe, cô vẫn không nói gì, càng khiến Giang Thừa Dự không thể đoán được ý cô.

– Hẳn anh đã từng điều tra về thân thế của em rồi nhỉ? – Cô bỗng nhiên cười, nhìn vào người lái xe Giang Thừa Dự.

– Sao tự nhiên em lại hỏi về chuyện này?

– Có phải đã từng điều tra rồi đúng không?

Giang Thừa Dự im lặng.

– Hẳn là phải có quan hệ với Hướng Tư Gia nhỉ?

Giang Thừa Dự đột ngột tăng tốc.

Chương 36: Hiện Tại

– Anh ơi, sao tự nhiên em lại cảm thấy anh vô tình thế.

Kỷ Trừng Tâm ngồi ở hành lang bệnh viện, kín đáo nói với Kỷ Thành Minh. Trong lời nói của cô nàng không hề có chút oán trách nào, mà chỉ đơn giản là trần thuật lại những suy nghĩ trong lòng mình.

Kỷ Thành Minh chẳng còn cách nào khác, đành ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh Kỷ Trừng Tâm.

Vốn Kỷ Trừng Tâm không phải là em gái ruột thịt của Kỷ Thành Minh, cô chỉ là một cô bé được bà Mạnh Tư Nghiên nhận nuôi, nhưng mọi người trong gia đình đều chưa bao giờ coi Kỷ Trừng Tâm là người ngoài. Tình thân không phải hoàn toàn chỉ là sự rằng buộc của huyết thống. Cô nhìn người anh trai ngồi bên cạnh, trong lòng chợt trào dâng một nỗi niềm xúc động.

– Mẹ không biết có qua khỏi không đây? – Miệng cô không kìm nén nổi mà thốt lên.

Thật kỳ lạ, họ đều không lo lắng về chuyện mẹ mình sẽ có thể ra đi, mà chỉ có cùng suy nghĩ, nếu mẹ mất, không biết cha sẽ phải sống làm sao. Kỷ Thành Minh được di truyền 60% ngoại hình của cha mình, ông Kỷ Thiệu Quân, nhưng tính cách anh còn kém xa ông. Bà Mạnh Tư Nghiên hiện đang nằm bất động trên giường, còn chồng bà, ông Kỷ Thiệu Quân thì chưa từng ngừng rơi nước mắt, không hề giống chút nào với người đàn ông luôn được ca ngợi là lạnh lùng hấp dẫn.

Kỷ Trừng Tâm và Kỷ Thành Minh đều không đành lòng nhìn dáng vẻ này của ông Kỷ Thiệu Quân, nên tránh ở ngoài cửa phòng bệnh, trong lòng có phần lo lắng.

– Phải quen với việc thích ứng trong mọi tình huống đi.

Kỷ Thành Minh thản nhiên thốt ra một câu, giống như đây không phải tình trạng của gia đình anh, mà của một người hoàn toàn xa lạ.

Kỷ Trừng Tâm định nói gì đó, nhưng lại thôi. Hồi còn học trung học, trường cô cách không xa một nghĩa trang, thỉnh thoảng lại có tiếng kèn trống đưa tiễn thê lương. Không biết có phải nếu trong thành phố có người chết, người ta đều sẽ cử hành tang lễ như vậy không? Mỗi buổi đêm, khi cô đứng trên ban công, nhìn những thân nhân trong tang gia đang ngồi chơi mạt chược, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng khinh bỉ. Người thân của mình ra đi như vậy, sao họ vẫn còn tâm trạng vui chơi được thế nhỉ? Lớn hơn một chút, cô mới hiểu được rằng, tại sao cứ phải tự ép bản thân đau buồn chứ? Sinh tử là chuyện thường tình của mỗi con người, ai rồi cũng sẽ phải gặp, đến lúc rồi cũng sẽ phải đau buồn, nên không cần lúc nào cũng phải tỏ ra thương tiếc để thể hiện niềm tôn kính với tất cả những người đã khuất.

Kỷ Trừng Tâm không hiểu bây giờ Kỷ Thành Minh đang nghĩ gì trong đầu, nên đành im lặng ngồi xuống.

– Mẹ thật là cố chấp. – Kỷ Thành Minh không thể hiểu nổi về chuyện tình cảm của cha mẹ mình. – Chỉ cần mẹ tình nguyện, mọi chuyện đều có thể cho qua mà.

Những từ ngữ rất đơn giản, nhưng không biết là dành để thuyết phục ai.

Bà Mạnh Tư Nghiên thật sự đúng là một phụ nữ có c