Polly po-cket
Ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời

Ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324135

Bình chọn: 7.5.00/10/413 lượt.

a. Rốt cuộc cô cũng không thể tiếp tục giả vờ thêm, cô nhìn Mông Tuyết:

– Yên tâm, tôi sẽ không làm gì hết. Nếu tôi thật sự yêu một người đàn ông, tôi sẽ tình nguyện làm tất cả cho anh ấy, kể cả phải trở thành một kẻ thứ ba, thứ tư, tôi đều không để ý. Nhưng tôi sẽ không cam tâm để bản thân phải chịu thiệt thòi. Nếu tôi chân thành yêu một người, thì anh ấy phải xứng đáng để tôi yêu, và anh ấy nhất định sẽ không bao giờ để tôi phải chịu tổn thương.

Có thể tôi yêu Giang Thừa Dự, nhưng tôi vẫn yêu bản thân hơn. Cô đứng dậy, nhìn lại Mông Tuyết vẫn không thể chấp nhận chuyện này:

– Một giây trước tôi vẫn ghen tị với cô, vì cô đã đạt được giấc mơ thời thanh xuân của tôi. Nhưng bây giờ tôi đã không còn ghen tị nữa, vì tôi đã buông tay.

Cô quay đi, một giọt lệ âm thầm rơi xuống, người thật sự yêu cô, sẽ không để cô phải tổn thương. Còn cô cũng sẽ không vì bất cứ ai để khiến bản thân phải thiệt thòi. Đã thật lâu, thật lâu tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rơi mãi không thôi trong lòng mình, rồi một ngày kia khi ta ngẩng đầu lên, bầu trời đã trong xanh tự bao giờ. Hóa ra, vì ta đã quên ngẩng đầu lên, không chịu tin rằng cơn mưa kia đã sớm tạnh. Buông tay, thật ra lại chẳng hề khó, chỉ cần bạn nguyện ý. Không ai có thể ảnh hưởng được đến bạn, chỉ cần bạn đủ kiên định, chỉ cần bạn đủ can đảm. Đừng sợ phải khóc, vì đó chính là lựa chọn của bạn.

Ngay khi quay lại Đông Xuyên, Kỷ Niệm Hi lập tức đến tập đoàn quốc tế Long Giang để tìm Giang Thừa Dự. Nhưng khi đứng trước cửa tòa nhà tráng lệ đó, cô lại dừng bước, đành rút di động ra làm hình thức để trao đổi với Giang Thừa Dự. Khi nhìn tòa nhà cao chọc trời này, cô không hề cảm thấy kích động, cô vào luôn chủ đề chính:

– Hẳn anh rất có hứng thú với Liêu Nguyên đúng không? Vào thẳng chủ đề, không một câu thừa thãi.

– Đúng vậy.

– Giọng nói của Giang Thừa Dự vô cùng sạch sẽ, sáng sủa.

– Tốt nhất là đừng đụng đến Liêu Nguyên.

– Cô lập tức trả lời.

– Anh đã đổ rất nhiều tiền vào đấy.

– Để chiếm trước ưu thế. Cô mỉm cười, xem ra lần này Kỷ Thành Minh đã làm một trận không tồi nhé.

– Ồ… Vậy anh cứ tiếp tục thôi.

Cô gác máy. Nếu Giang Thừa Dự đã muốn làm vậy, thuận tiện cứ để anh làm cũng tốt thôi, bây giờ cô không nên nói với đối phương rằng anh nhất định sẽ thất bại làm gì. Hành động của cô nên gọi là gì đây? Luyến tiếc không quên? Thật buồn cười, Giang Thừa Dự liên tục gọi lại, nhưng cô từ chối, nhất định không nghe. Thế nhưng cô lại chẳng được may mắn, vừa quay lại đã gặp ngay vợ của Giang Thừa Dự – Mông Tuyết.

Mông Tuyết chẳng qua ngẫu nhiên gặp cô ở đây, nhưng trực giác giữa phụ nữ luôn rất chuẩn xác, trước những biểu hiện khác lạ của chồng mình, người vợ hiển nhiên sẽ phải tìm hiểu nguyên nhân, vừa hay hôm nay lại gặp được nguyên nhân, một cuộc nói chuyện dĩ nhiên là việc tất yếu. Kỷ Niệm Hi cũng không nói gì thêm, trực tiếp bước theo Mông Tuyết, bây giờ cô chẳng muốn nghĩ gì hết, cuộc sống của cô hiện rất tĩnh lặng, sẽ không thể bởi vì một người nào đó mà bị xáo trộn. Mông Tuyết đưa cô đến một phòng bao riêng trong nhà hàng, góc họ ngồi rất yên tĩnh, không khí lại rất thân thiện như ở nhà khiến khách hàng cảm thấy rất ấm cúng.

– Nơi này cũng được đó chứ? – Khuôn mặt xinh đẹp của Mông Tuyết tràn ngập ý cười, cô nhìn chằm chằm vào Kỷ Niệm Hi, với một phong thái đẹp tựa nữ vương. Kỷ Niệm Hi rất thích thái độ tự tin của đối phương:

– Cũng không tồi.

– Thừa Dự hay đưa tôi đến đây, xin cô hãy tự nhiên.

– Một câu nói rất tùy ý của Mông Tuyết lại thản nhiên đẩy mối quan hệ của cô và Giang Thừa Dự vào một không khí mờ ám. Kỷ Niệm Hi cười:

– Nếu có chuyện gì, xin Giang phu nhân cứ thẳng thắn, còn về phần cơm, không cần tốn kém. Lúc này hơi thở Giang phu nhân kia lập tức trở nên cứng ngắc, cô nhanh chóng thu hồi giọng điệu “cả vú lấp miệng em”:

– Xin hỏi có phải Kỷ tiểu thư vừa từ tập đoàn Long Giang xuống đúng không?

– Phải thì sao? Không phải thì sao? – Kỷ Niệm Hi bình tĩnh quan sát người ngồi đối diện – Mông Tuyết, đáng lẽ cô phải cảm thấy ghen tị với người phụ nữ này, người đã đoạt đi giấc mơ mà cô đã ôm ấp trong mười mấy năm qua. Chuyện này không hề liên quan đến phóng khoáng hay không thể buông tay, đó chỉ là những tiếc nuối của cô với tuổi thanh xuân của mình, là những hoài niệm của riêng cô, khi cô và Giang Thừa Dự được ở bên nhau nhau.

Có lẽ chính cô cũng không có tư cách để đối mặt chỉ trích Mông Tuyết, nhưng đối phương cũng không thể đặt cô trong lòng, bây giờ hai người họ đã rơi vào tình trạng “cảnh còn người mất”, tuy chẳng ai sai, nhưng những bức bối trong lòng cô lại không sao có thể giải tỏa được. Nếu chiếm được người ấy, hẳn có chịu một chút thiệt thòi của miệng lưỡi thế gian cũng có sao đâu nhỉ? Người thật sự thất bại là kẻ đã đánh mất người mình yêu. Thế giới này vốn chẳng hề công bằng, còn cô tại sao phải là người tốt chứ. Mông Tuyết trả lời Kỷ Niệm Hi bằng một câu trả lời rất thoải mái nhưng cũng vô cùng sắc bén:

– Giang Thừa Dự là chồng của tôi.

– Không ai phủ nhận điều đó.

– Thái độ của cô vẫn thản nhiên như cũ.

– Vậy xin hỏi