
thận lùi lại từng li từng tí vừa mở miệng.
Oa, hình như nàng không trêu chọc gì hắn nha, tại sao hắn vừa vào cửa, sắc mặt đã thúi như vậy rồi!
“Ở trong vương phủ này, trừ ngươi ra, còn ai dám chọc Bổn vương tức giận!” Vũ Văn Tinh giận đến nỗi từ trên ghế đứng lên, tức giận vung ống tay áo, sải bước đi ra ngoài.
“Đi thu xếp vài bộ quần áo của ngươi, mấy ngày nữa cùng Bổn vương đi Thái Sơn. Đây là hoàng mệnh (mệnh lệnh của hoàng thượng), không thể làm trái!”
Nếu như hắn dám cãi lời, hắn đã sớm cãi rồi. Nhưng hoàng huynh cũng không cho hắn cơ hội này!
“Vương Gia phu quân, có thể mang sư phụ ta đi cùng hay không?” Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố lập tức vui vẻ đuổi theo, chạy nhanh về phía Vũ Văn Tinh đòi lấy phúc lợi.
Có thể rời khỏi vương phủ rồi, oh yeah! Không bằng mang sư phụ thối cùng đi, trên đường cũng có thể dễ dàng chăm sóc hắn!
Bạch Tiểu Thố một đường đuổi theo Vũ Văn Tinh tới cửa thư phòng, lại bị Mạc Thanh cười híp mắt đứng ở cửa chận lại đường đi.
“Vương phi, Vương Gia có phân phó, không cho người vào thư phòng quấy rầy ngài ấy ngủ trưa!”
Ngủ trưa? Lừa gạt ai đó? Hắn căn bản cũng không có ngủ!
Bạch Tiểu Thố không cam lòng nói thầm trong lòng, muốn xông vào.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn Lại bị Mạc Thanh cười híp mắt chắn ngoài cửa, nàng giận đến nỗi dùng sức đá hai cánh cửa thư phòng, xoay người thở phì phò chạy đi.
Chương 47: Vương Gia Phu Quân, Ôm Ôm!
Mùng mười tháng năm, Hoàng đế Vũ Văn Hiên của nước Phượng dực đi Thái Sơn cử hành nghi thức tế thiên, đi theo bên người có các đại thần, hoàng hậu, thái tử, và tất nhiên còn có cả vị Vương gia Vũ Văn Tinh nữa.
Nhưng dọc theo đường đi Vũ Văn Tinh chỉ ngồi ở trong xe ngựa mà không đi ra ngoài, bị đoàn người bỏ xa phía sau.
Xe ngựa rất rộng rãi, có thể cho ba đến năm người ngồi, cho nên mới chứa thêm được mấy người không liên quan.
Bạch Tiểu Thố đã sớm ngã nằm trên nệm êm ngủ khò khò. Trên khuôn mặt nhỏ xinh hồng hào thỉnh thoảng có dính một chút nước miếng..
Phi Hoa Ngọc ngồi bên cạnh Bạch Tiểu Thố, lười biếng nằm nghiêng trên nệm, đôi con ngươi dài hẹp cười như không cười liếc nhìn sắc mặt khó chịu của Vũ Văn Tinh, môi mỏng đỏ tươi lơ đãng vẽ ra một đường cong hài lòng đầy khiêu khích.
Tiểu Thố nhi thân ái không nỡ bỏ mặc hắn ở lại vương phủ một mình dưỡng thương nên đã cố sống có chết năn nỉ Vũ Văn Tinh mang hắn cùng đi ra ngoài. Tất nhiên là hắn cực kỳ vui sướng, mà nhìn sắc mặt khó coi của Vũ Văn Tinh thì hắn lại càng vô cùng vui thích!
Vũ Văn Tinh ngồi đối diện với Bạch Tiểu Thố. Trong đôi mắt phượng như ngọc đen hiện lên một tia âm lãnh. Nhìn bề ngoài thì có vẻ vô cùng bình tĩnh nhưng trên thực tế nội tâm hắn đã sớm ‘sóng lớn mãnh liệt’ rồi.
Tất nhiên là hắn không thích dẫn Phi Hoa Ngọc theo, nhưng Bạch Tiểu Thố cứ bám riết không tha khiến hắn vô cùng nhức đầu nên nhất thời đã mềm lòng đồng ý, nếu không thì đâu đến lượt Phi Hoa Ngọc có thể ngồi đây mà lên mặt chứ!
“Cửu vương gia, tại hạ khát, có thể làm phiền Vương gia ngài rót cho ta một ly nước được không?” Có lẽ không khí trong xe ngựa quá buồn chán, hoặc cũng có lẽ Phi Hoa Ngọc có ý định muốn làm chuyện xấu nên hắn hơi híp mắt lại, hữu khí vô lực mở miệng nói, “Xe ngựa này ấy mà, quá tròng trành lắc lư, không chừng sẽ làm vết thương của ta rách ra, đến lúc đó Tiểu Thố nhi lại đau lòng vì ta nha!”
Lời của Phi Hoa Ngọc rõ ràng là nói cho Vũ Văn Tinh nghe, có điều ngụ ý, không những thế còn tương đối khiêu khích.
“Phi Hoa Ngọc, nếu như ngươi không phải là sư phụ của Bạch Tiểu Thố thì Bổn vương đã sớm sai người ném ngươi khỏi xe ngựa rồi, há lại để cho ngươi ở đây bắn tên không đích*!” Vũ Văn Tinh nghe thấy thế nóng nảy nhếch mày lên, lạnh lùng cự tuyệt, gân xanh trên trán có xu hướng nổi lên mãnh liệt (*ví với lời nói và hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế)
Đáng ghét! Vũ Văn Tinh hắn là người như thế nào mà lại dám sai hắn rót nước cho cái tên kia uống….uố…ng chứ!
“Nói như vậy, tại hạ quả thật phải cảm tạ Vương gia ngài không ném tại hạ khỏi xe ngựa rồi!” Phi Hoa Ngọc tà tà cười một tiếng, liền vung tay lên kéo Bạch Tiểu Thố đang ngủ say vào trong ngực mình, đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng, liếc mắt nhìn Vũ Văn Tinh đang giận dữ. Phi Hoa Ngọc cười khẽ nói, “Tiểu Thố à Tiểu Thố, con xem mặt mũi con có trọng lượng biết bao. Nếu không có con thì vi sư đã bị Cửu vương gia đuổi ra khỏi cửa rồi!”
Phi Hoa Ngọc nói những lời này ra vẻ không khỏi uất ức, như thể hắn thật sự bị Vũ Văn Tinh ức hiếp, sắp bị đuổi ra khỏi cửa đến nơi vậy.
Vũ Văn Tinh nhiú mày, vì cố gắng kiềm chế mà khiến cho quả đấm được giấu trong ống tay áo run rẩy.
Vô sỉ, vô sỉ, quả thực là cực kỳ vô sỉ!
“Sư phụ thối, đừng quấy rầy, để cho con ngủ nào!” Bạch Tiểu Thố rất ghét có thứ gì ‘ngọa nguậy’ trên mặt mình, đúng lúc này nàng lại nghe thấy giọng nói của Phi Hoa Ngọc. Nàng mất hứng đẩy ngón tay làm càn của Phi Hoa Ngọc ra, nhanh như chớp nhảy xuống nệm, lăn đến bên cạnh Vũ Văn Tinh, dựng nửa người lên, giang hai tay ra, mắt to híp lại thành đường thẳng,