Teya Salat
Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Tác giả: Tứ Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324611

Bình chọn: 9.5.00/10/461 lượt.

ạo, nắng sớm có màu vàng ấm áp, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai con ngựa sóng vai đi, hai nam tử, có dung nhan tương tự, đồng dạng tuấn mỹ, lại mang phong vị khác nhau, nam tử cưỡi ngựa trắng có một đôi mắt trong suốt tinh thuần, nam tử cưỡi ngựa đen, bạc môi hơi hơi nhếch lên, mang theo vẻ ôn hòa tươi cười như thiên sứ. Hai người bọn họ sóng vai, đẹp như bức họa, làm cho người ta không nhịn được ngắm nhìn…… [ Độc giả người qua đường Ất họa Tiểu Tu Tu!! Rất đáng yêu…… ( Lăn lộn lăn lộn!)…… Hảo đáng yêu ~ hảo đáng yêu a…… Mọi người ~ mọi người dùng sức cảm tạ độc giả người qua đường Ất nhà chúng ta!! '> (có lẽ ở bản gốc bên dưới có cái hình, nhưng tiếc là bản convert không có nên ta chịu, thật tiếc quá T_T)

Chương 24: Chán ghét con chuột cùng Bàn Tử

“Bàn Tử! Bàn Tử!– con chuột!”

Theo một tiếng rống to, một ngày mới lại bắt đầu !

“Đến đây!”

Phòng cách vách phát ra tiếng hô khí thế dư thừa. Con chuột trừng mắt liếc Vu Thịnh Ưu một cái, cầm lấy điểm tâm trên bàn, xoay người liền theo cửa sổ đào tẩu. ‘Ba’ một tiếng, cửa chính mở ra. Ái Đức Ngự Thư dáng người thật lớn, giống như lăn tới:

“Con chuột, con chuột đâu?”

Vu Thịnh Ưu tựa vào giường, ngáp một cái nhàn nhạt nói:

“Ngươi vừa lại, nó liền bị dọa chạy rồi.”

“Thật không! Oa ca ca!”

Ái Đức Ngự Thư vỗ cái bụng lớn như mang thai mười một tháng, thần khí vạn phần nói:

“Quả nhiên, vẫn là ta lợi hại nhất!”

Vu Thịnh Ưu ngoáy ngoáy lỗ tai làm bộ như không nghe thấy, hứ! Một con chuột mà thôi, dọa chuột chạy thì có gì mà giỏi.

“Lão bà, nàng có cảm thấy ta hôm nay càng soái hơn hay không ?”

Ái Đức Ngự Thư mở ra song chưởng, giống như bù nhìn, xoay trước mặt nàng một vòng.

“Ta không phải lão bà ngươi.”

“Ta hôm nay mặc quần áo này, có phải càng tiêu sái hay không ?”

Lại dạo qua một vòng, nháy mắt mấy cái nhìn nàng chăm chú.

“……”

Vu Thịnh Ưu khóe mắt run rẩy nhìn hắn, hắn hôm nay mặc một thân áo dài tơ lụa màu vàng, vì muốn có cảm giác phiêu dật, ngay cả đai lưng cũng không thắt, hắn như vậy, rất giống một cái thùng tắm di động……

“Ta hôm nay có phải hay không càng……?”

“Càng béo !”

Vu Thịnh Ưu ngắt lời hắn, xen mồm khinh bỉ nói. Nào biết, Bàn Tử chẳng những không tức giận, ngược lại vui vẻ gật đầu vài cái:

“A! Nàng nhìn ra ? Ha ha, ta hôm nay lại béo hơn mười cân nga. Ma Cầu Công của ta càng ngày càng lợi hại, nàng nhất định chưa thấy người nào soái hơn, lợi hại hơn, lại có nhiều tiền hơn ta đi? Chưa thấy qua, chưa thấy qua đi?”

“Ngươi thiếu tự kỷ một chút sẽ chết a?”

Vu Thịnh Ưu thở dài, cau mày rống hắn:

“Mau cút, mau cút, ta muốn đi ngủ.”

“Ô ~ vì sao chứ? Vì sao chứ?”

Bàn Tử ở bên giường Vu Thịnh Ưu lăn qua lăn lại:

“Vì sao bộ dáng nàng hung lên đáng yêu như vậy chứ? Lão bà nàng mắng ta nhiều hơn nữa đi! Mắng nữa đi, mắng ta nữa đi, mắng đi a ~!”

“Ta không phải lão bà ngươi!”

Vu Thịnh Ưu nghiến răng nghiến lợi, nắm tay, trừng mắt, hung thần ác sát nói:

“Lăn! Đừng ép ta xuất thủ đánh ngươi.”

Bàn Tử hưng phấn, kích động, thầm nghĩ:

“Oa ~! Thực đáng yêu!”

Vu Thịnh Ưu phù ngạch, trầm mặc, trời ơi, ai tới đem người này tha đi! Lúc này đây, Vu Thịnh Ưu mãnh liệt tưởng nhớ tới Cung Viễn Tu, a, tướng công nhà nàng rất đáng yêu a, chưa bao giờ nháo, nàng nói cái gì chính là cái đó, lớn lên lại soái, cười rộ lên rất đáng yêu, ôm lấy rất thoải mái, tuy rằng choáng váng một chút, nhưng có sao đâu! So với Bàn Tử thích tự kỷ này tốt hơn rất nhiều! Tốt hơn một trăm lần nha! Một ngàn lần nha! Nếu đời nàng thật sự chỉ có hai đóa hoa đào, nàng đương nhiên kiên trinh không đổi đi theo tướng công nhà mình nha! Nga ~ tướng công ~ Nga ~ Viễn Tu ~ Ta thật rất nhớ ngươi! Ta sai lầm rồi, ta không nên bỏ lại ngươi đi một mình ! Ta hẳn là nên mang theo ngươi, đi đâu cũng đều mang theo ngươi! Như vậy, ngươi có thể giúp ta đánh chết Bàn Tử này, đánh chết Bàn Tử thích tự kỷ này!

“Ngươi làm sao mà bộ dạng như muốn chết vậy?”

Bàn Tử vừa mới đi, con chuột lại đã trở lại……

“Cung Viễn Hạ, ngươi chẳng lẽ không biết ta là nữ sao? Đây là khuê phòng của ta, ngươi là một nam nhân, sao có thể tùy tiện tiến vào?”

Vu Thịnh Ưu trừng mắt chỉ trích hắn:

“Ngươi không sợ hủy mất thanh danh của ta sao?”

“Vừa rồi tên Bàn Tử kia…… ra vào, cũng tùy tiện a.”

Hắn trả lời,ngầm ý, ngươi thật sự còn có cái gọi là thanh danh sao? Vu Thịnh Ưu tức giận nhìn hắn, Cung Viễn Hạ buông tay, ngồi bên cạnh bàn lại bắt đầu ăn điểm tâm. A, thực đói.

“Ha ha ăn, chỉ có biết ăn thôi! Quỷ Vực môn lớn như vậy, trừ bỏ ở chỗ ta, chẳng lẽ ngươi không tìm được chỗ nào để ăn sao ?”

Người nào đó buông tay:

“Ta cũng không có biện pháp a.”

Thì ra, Quỷ Vực môn ở bên trong sa mạc, ở sa mạc thức ăn nước uống là thứ vô cùng trân quý, ở trong này, thức ăn nước uống, là nơi được canh gác cẩn trọng, đừng nói là người, ngay cả con chuột cũng đừng nghĩ trộm đi được một hạt gạo, một ngụm nước.

“Đồ vô dụng!”

Vu Thịnh Ưu khinh bỉ nhìn hắn. Cung Viễn Hạ cũng không giận, ngược lại vẻ mặt đứng đắn nhìn nàng nói:

“Này, Vu Thịnh Ưu, ta thấy Bàn Tử kia đối với ngươi rất tốt.”

“Ngươi muốn làm gì?”

Vì sao cả