
àng ngăn một kiếm, tay trái đưa vào túi, lấy ra một bao bột phấn, ném về phía hai người bịt mặt, người bịt mặt bế khí nhanh chóng lui về phía sau. Vu Thịnh Ưu chộp lấy cơ hội này, trong nháy mắt, phi thân tiến vào rừng rậm. Sau khi bột phấn bị gió thổi tán, hai hắc y bịt mặt lập tức đuổi theo vào rừng rậm, nhưng đã sớm không thấy bóng dáng Vu Thịnh Ưu, người bịt mặt ngừng lại, cảnh giác nhìn bốn phía, bọn họ có thể cảm giác được, nàng ở ngay tại nơi này. Trên một cành đại thụ tán lá rậm rạp, Vu Thịnh Ưu núp mình, nhìn hai người bịt mặt bên dưới, khóe môi khẽ nhếch lên, tà ác cười: ‘Hừ, vào địa bàn của ta, xem ta làm thế nào giết chết các ngươi!’ Trong rừng cây một đàn chim vỗ cánh bay qua, gió núi ôn hòa thổi, hương cỏ xanh thoảng khắp núi rừng, trò chơi mèo vờn chuột vẫn tiếp tục, không biết, rốt cuộc ai là mèo, ai là chuột. Sau nửa canh giờ, Vu Thịnh Ưu từ trên cây nhảy xuống, nhìn hai người bịt mặt bị nàng độc toàn thân xụi lơ, đắc ý nói:
“Dựa vào hai củ khoai nhà ngươi mà đòi bắt ta? Cũng không nhìn xem mình có bản lĩnh không, lão nương ta khẽ động tay cũng có thể giết chết hai ngươi! Oa ha ha ha ha cáp! Ai u ~ đau.”
Vu Thịnh Ưu ôm mặt,vì cười quá lớn mà làm động đến vết thương. Xoa nhẹ hai má, buông tay nhìn, trên bàn tay dính đầy máu…… Hử…… Vu Thịnh Ưu nguyên bản vẻ mặt vô cùng đắc ý bỗng nhiên biến thành phi thường âm trầm…… Âm trầm……
“Cư nhiên…… Các ngươi cư nhiên làm bị thương mặt ta!! Rống……!”
Vu Thịnh Ưu nổi giận xông lên quyền đấm cước đá một phen với hai tên kia, hai gã sát thủ rác rưởi, cư nhiên không hiểu quy củ cơ bản nhất trên giang hồ — đánh người không được làm bị thương mặt (có quy củ này sao =”
=) ! Ta đánh chết các ngươi! Các ngươi hủy dung ta, ta đánh, đánh chết!! Ngay tại lúc Vu Thịnh Ưu tức giận đấm đá, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, Vu Thịnh Ưu mạnh mẽ xoay người, lại không kịp tránh né, địch nhân xuất thủ rất nhanh, điểm trúng huyệt đạo của nàng…… Vu Thịnh Ưu thân thể thẳng tắp đổ về phía sau, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề, nàng giương mắt nhìn người bịt mặt vừa đánh lén, thì ra vẫn còn một kẻ ẩn thân trong rừng! Đáng giận…… Vu Thịnh Ưu chậm rãi nhắm mắt lại, mất đi ý thức, nàng bỗng nhiên nhẹ giọng thì thầm:
“…… Viễn Tu……”
Viễn Tu…… Sống tốt không? Nghĩ tới ta không? …… Ta có vẻ…… Không xong rồi…… – Giang Nam, Cung gia bảo –
“Đại thiếu gia còn không ăn cơm sao?”
Người hầu Tiểu Triệu quan tâm hỏi Lạc Nhạn mới từ nam uyển đi ra. Lạc Nhạn cúi đầu, bất đắc dĩ lắc lắc:
“Còn không ăn đâu, vẫn một mực muốn tìm đại thiếu nãi nãi.”
Tiểu Triệu chà xát tay:
“Ai u, vậy phải làm sao bây giờ a, đại thiếu nãi nãi lần này đi ra ngoài cũng không biết có còn mệnh trở về không. Đại thiếu gia vẫn không ăn cơm như vậy, sẽ đói sinh bệnh mất.”
“Đại thiếu gia……”
Lạc Nhạn nói xong cư nhiên khóc:
“Đại thiếu gia gầy không thành dạng, Lạc Nhạn nhìn thật sự là đau lòng muốn chết, đại thiếu nãi nãi thật nhẫn tâm, sao có thể nói đi là đi chứ.”
Tiểu Triệu ách một tiếng, công bằng nói:
“Ai…… Việc này, cũng không thể trách đại thiếu nãi nãi, ai…… Đại thiếu nãi nãi cũng thực đáng thương, ông trời thật là đui mù, sao lại phát sinh chuyện này.”
Ai…… Hai người đồng thời gục đầu xuống thở dài. Đúng lúc này, trong phòng lại truyền ra tiếng khóc nháo:
“Ta muốn nương tử, ta muốn nương tử! Ta muốn nương tử! Oa ô ô…… Ta muốn nương tử! A ô ô, Viễn Tu muốn nương tử! Ô ô!”
Tiếng khóc này, đối với mọi người trong Cung gia mà nói…… đã trở thành quen thuộc, khóc nháo như vậy đã nửa tháng nay, mỗi ngày ít nhất hơn mười lần, Cung gia đại thiếu gia tỉnh ngủ liền khóc, khóc mệt mỏi liền ngủ, tỉnh ngủ lại khóc, quả thực làm ọi người Cung gia lớn bé đều đau lòng muốn chết, ai cũng không có biện pháp a, chẳng ai có thể biến ra một Vu Thịnh Ưu được a.
“Không tốt, đại thiếu gia lại nháo, nhanh đi mời nhị thiếu gia đến.”
Lạc Nhạn cuống quít đẩy Tiểu Triệu, sau đó chính mình xoay người vội vàng tiến vào chủ phòng. Chủ phòng, Cung Viễn Tu ngồi ở trên giường, hai tay ôm đầu gối, đầu tựa vào đầu gối, khóc thương tâm muốn chết, hắn không thấy nương tử, không thấy đã lâu, không thấy đã lâu …… Không cần Viễn Tu sao? Ô ô…… Bỏ rơi Viễn Tu sao…… Lúc Lạc Nhạn vào chính là thấy cảnh này, nàng có chút không đành lòng nhìn, nhìn một lần lại đau lòng một lần, nàng…… bắt đầu có chút oán hận cái người tên Vu Thịnh Ưu kia, đều là bởi nàng ta rời đi, đại thiếu gia mới bi thương như vậy……
“Đại thiếu gia……”
Lạc Nhạn tiến lên từng bước, muốn nói lại không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên, hắn thương tâm, nàng cùng hắn thương tâm…… Một bàn tay từ phía sau vỗ vỗ bả vai của nàng, nàng rưng rưng nhìn lại, chỉ thấy Cung Viễn Hàm vẻ mặt ôn nhu tươi cười đứng phía sau nàng nói:
“Ngươi đi xuống đi.”
“Dạ.”
Lạc Nhạn hành lễ cáo lui…… Ánh mắt liếc nhìn Cung Viễn Tu. Lạc Nhạn đi rồi, Cung Viễn Hàm thở dài nhìn Cung Viễn Tu nằm khóc đáng thương trên giường, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói:
“Ca, đừng khóc, ta mang huynh đi tìm nàng.”
Chương 19: Đóa hoa đào thứ hai của nàng [ thượng '>