
quá.”
“Không mà, không mà.”
Cung Viễn Tu yêu kiều tiếp tục cọ nàng.
“Bảo ngươi đứng lên, ngươi có nghe hay không!”
Vu Thịnh Ưu có chút tức giận đẩy hắn, ngữ khí của nàng rất nặng. Cung Viễn Tu bị nàng hung sửng sốt, trên mặt không còn tươi cười, có chút ủy khuất đứng lên, lẳng lặng nhìn nàng, nương tử hôm nay thật hung dữ, tuy rằng nàng bình thường cũng thường xuyên hung lên, nhưng chưa từng hung dữ như vậy với hắn. Vu Thịnh Ưu cũng đứng lên, cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, cúi đầu, xoay người, vào nhà, Cung Viễn Tu đứng tại chỗ, giống một đứa nhỏ bị vứt bỏ, không biết làm sao nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, không biết là nên theo sau, hay là chờ nàng quay đầu tìm hắn. Khi thân ảnh Vu Thịnh Ưu hoàn toàn biến mất, mũi hắn bắt đầu cay cay, ánh mắt bắt đầu phiếm hồng, khóe miệng run run, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi.( A a Viễn Tu ca đáng yêu quá chừng )
“Đại thiếu gia chớ khóc.”
Tiểu Triệu đứng bên cạnh hắn cuống quít nói. Cung Viễn Tu hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, Tiểu Triệu bị hắn nhìn nhẹ nhàng như thế, trái tim đột nhiên co rúm một chút, đều nói Cung gia nhị thiếu gia mĩ mạo, nhưng lại có mấy người biết Cung gia đại thiếu gia này phượng mâu cực kỳ giống Tương Vân công chúa, hai mắt rưng rưng là lúc câu hồn đoạt phách người ta a! Tiểu Triệu một tay đè nặng trái tim, không dám nhìn sắc đẹp trước mắt nhiều, hắn cúi đầu nói:
“Đại thiếu gia, thiếu nãi nãi có lẽ là vừa mới bị ngài áp đau, cho nên mới phát hỏa cùng ngài.”
“Ách…… Là như thế sao?”
Cung Viễn Tu bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, Viễn Tu nặng như vậy, áp trên người nương tử, nhất định khiến nàng đau. Trách không được nương tử tức giận. Nghĩ như vậy, Cung Viễn Tu cuống quít chạy vào phòng, vội vàng tìm Vu Thịnh Ưu thấy nàng im lặng ngồi, trong phòng không thắp đèn, nàng ngồi trên ghế gần cửa sổ, cúi đầu, không nhìn thấy biểu tình. Cung Viễn Tu tới gần nàng, ngồi xổm xuống, ngửa đầu, nhìn nàng cẩn thận hỏi:
“Nương tử, vừa rồi Viễn Tu làm đau nàng phải không?”
Vu Thịnh Ưu không đáp lời, cúi đầu trầm mặc ngồi.
“Nương tử, nàng tức giận với Viễn Tu sao?”
Vu Thịnh Ưu lắc đầu, chỉ là một động tác rất nhỏ, lại khiến nàng nhịn không được chảy nước mắt, dưới ánh trăng nước mắt như phát sáng bàng bạc. Ánh sáng mỏng manh này rất nhanh bị Cung Viễn Tu nhìn được, hắn mở to mắt căng thẳng, kích động nhìn nàng:
“Nương tử, nàng khóc? Là rất đau sao? Bị đau ở đâu ? Ta xem xem.”
Hắn cuống quít đứng dậy, kéo áo Vu Thịnh Ưu xuống. Vu Thịnh Ưu cuống quít bảo vệ quần áo trừng mắt nhìn hắn:
“Làm gì vậy.”
“Ta xem vết thương a.”
Cung Viễn Tu nắm lấy tay nàng, tiếp tục cởi quần áo của nàng, áo ngoài đã bị hắn cởi xuống, lộ ra quần áo trong bằng tơ lụa màu trắng. Vu Thịnh Ưu cuống quít kêu to:
“Được rồi, được rồi, không đau, ta không tức giận.”
Chết tiệt, người này thật là, nếu hắn không ngốc nàng nhất định sẽ cho hắn một trận, này không phải là đùa giỡn lưu manh sao!
“Vậy vì sao nàng khóc?”
Cung Viễn Tu nhìn nàng chăm chú, lúc này hắn thật sự mê người, không ai nghĩ hắn lại chỉ có trí thông minh của một đứa nhỏ mười tuổi. Vu Thịnh Ưu lau nước mắt nói:
“Vừa rồi ngã có hơi đau.”
“Kia vẫn là lỗi của Viễn Tu.”
Cung Viễn Tu khó chịu nói:
“Viễn Tu về sau không bao giờ như vậy nữa.”
Vu Thịnh Ưu cười cười:
“Không có việc gì, ta không sợ đau, không sao! Ta thích ngươi lao tới như vậy.”
“Thật sự sao?”
Cung Viễn Tu nghe nàng nói lại vui vẻ:
“Nương tử, trời tối rồi, chúng ta thắp đèn lên đi.”
Nói xong, hắn đứng lên, đi được hai bước, bỗng nhiên bị nàng giữ chặt. Nàng nhẹ giọng nói:
“Đừng đốt đèn.”
“Nương tử?”
Hắn nghi hoặc nhìn nàng, nàng kéo tay hắn, kéo hắn đến trước mặt, nàng ngồi, hắn đứng, nàng cúi đầu, đưa tay ôm lấy phần eo rắn chắc của hắn, đem mặt tựa vào bụng hắn, Cung Viễn Tu sững người, mặt có chút hồng hồng, tim nhảy loạn bùm bùm, đây là lần đầu tiên nương tử ôm hắn, lần đầu tiên chủ động dựa vào hắn gần như vậy. Quả thực làm cho hắn có chút không thể tin được.
“Nương tử……”
Hắn đỏ mặt, nhẹ giọng nỉ non, thanh âm lạ lùng, chính hắn cũng không hiểu nổi.
“Viễn Tu…… Thích ta ôm ngươi như vậy sao?”
Vu Thịnh Ưu nhẹ giọng hỏi.
“Thích…”
Cung Viễn Tu nhu nhu cái mũi, ngây ngô cười đáp, hắc hắc, đương nhiên thích.
“Ta ôm lâu một chút được chứ?”
Nàng lại hỏi, lần này trong thanh âm của nàng mang theo run rẩy, nhưng hắn lại đắm chìm ở hạnh phúc, không nghe được điều đó, thực vui vẻ xoay tay lại, cũng ôm lấy nàng. Vu Thịnh Ưu yên lặng mở to mắt, ôm hắn như vậy, thực nhanh, thực ấm áp, nước mắt nhịn không được lại chảy ra. Nàng biết…… Nàng luyến tiếc rời xa hắn. Nhưng mà…… Viễn Tu…… Ta muốn rời khỏi ngươi …… Vu Thịnh Ưu ở trong lòng mặc niệm những lời này, tâm hung hăng co rút đau đớn, nước mắt không ngừng rơi xuống, nàng bức chính mình nén tiếng khóc, đem mặt hoàn toàn vùi vào bụng hắn, cánh tay ôm chặt hơn nữa…… Đêm khuya, trên giường gỗ khắc hoa văn cổ, hai người ôm nhau mà ngủ, nam tử gắt gao ôm thê tử của chính mình, khóe môi mang theo hạnh phúc tươi cười, như là ở trong mộng cũng gặp nàng, tỉnh, mộng, suy nghĩ …… Đều là nàng, có lẽ đây là hạnh