Polly po-cket
Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Tác giả: Tứ Nguyệt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323683

Bình chọn: 8.5.00/10/368 lượt.

ng tâm như thế nào! Vu Thịnh Ưu, bản phủ hỏi lại ngươi, ngươi sai hay không sai?”

“Ách……”

Vu Thịnh Ưu bị khí thế của Bao Hắc Tử ép tới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng kêu khóc a! Vì sao, vì sao xuyên qua truyện lại biến thành xử án văn, không khí này, vì sao quỷ dị như vậy, vì sao làm cho người ta mao cốt tủng nhiên (5) như vậy chứ!

(5* nổi da gà, sởn tóc gáy)

“Ngươi có biết sai không!”

Ba! Lại là một tiếng kinh đường mộc vang lên.

“Sai, sai, ta sai lầm rồi.”

Vu Thịnh Ưu gật đầu, có chút hối hận vì sao lại để Triển Chiêu bắt dễ dàng như vậy, Bao Hắc Tử quả nhiên danh bất hư truyền! Đáng sợ a!

“Vì ngươi đã nhận tội, đến, đem phạm nhân áp giải xuống, tùy ý tuyên án! Bãi đường –”

Sau tiếng bãi đường, một hồi trò khôi hài mới hoàn toàn chấm dứt, lúc Vu Thịnh Ưu một mình nằm trong nhà tù, nàng vẫn không thể suy nghĩ cẩn thận, sao mình lại vào đây được ? Này rốt cuộc là chuyện gì a? Có nữ chủ nào như nàng sao? A? Bị vứt bỏ ở trên núi mười năm, gả ột kẻ ngốc tử, bây giờ còn gặp tai ương lao ngục? Nàng có phải đang nằm mơ hay không? Có lẽ là đang nằm mơ đi! Không thể có chuyện như vậy a, ừm! Nàng nhất định là đang nằm mơ! Vu Thịnh Ưu dùng sức nhắm mắt lại, thôi miên chính mình, ừm, nhất định là mình đang nằm mơ, chỉ là nằm mơ thôi, đây là giả, đây là giả ! Khi nàng mở to mắt, nàng sẽ phát hiện, nàng vốn không xuyên qua! Rống……! Mở! Vừa lúc mở mắt lại thấy ánh mắt Cung Viễn Hàm tựa tiếu phi tiếu, Vu Thịnh Ưu quay đi không nhìn hắn, người này nhất định là đến xem nàng, chê cười nàng ! Hừ!

“Tẩu tử không hỏi ta, ngươi sẽ bị giam bao lâu sao?”

Cung Viễn Hàm cười ôn nhã, bộ dáng có vẻ thực quan tâm tới nàng. Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn hắn, nhìn cái bộ dạng đáng chết kia, mình không hỏi hắn cũng sẽ nói đi.

“Sáu đến mười năm nga!”

Quả nhiên! Cung Viễn Hàm cười meo meo nói.

“Cho nên sao? Cung gia các ngươi tính cho ta ngồi tù?”

Vu Thịnh Ưu nghiêng đầu nhìn hắn.

“A, sao có chuyện đó, chúng ta đương nhiên không muốn. Chỉ là, không phải nói một câu với Bao đại nhân là được, cho dù chúng ta muốn chạy cửa sau, cũng phải xem cửa sau này có mở không đã a.”

“Ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu đi?”

Vu Thịnh Ưu bình tĩnh mặt có chút không nhịn được.

“Đương nhiên –”

Cung Viễn Hàm gật gật đầu, còn thật sự nói:

“Sẽ!”

“Ngươi đi chết đi!”

Vu Thịnh Ưu tức giận cầm cái gối trong phòng giam ném qua. Cung Viễn Hàm tránh cũng không tránh nhìn gối đầu đánh vào trên rào chắn, rơi xuống.

“A! Nhanh như vậy liền tức giận.”

Cung Viễn Hàm nghiêng đầu, vẻ mặt khoái trá:

“Ngươi yên tâm, cho dù ta không cứu ngươi, đại ca của ta cũng sẽ cứu ngươi.”

“Dựa vào hắn! Rống ~”

Vu Thịnh Ưu khinh thường rống một tiếng.

“Ha ha, tẩu tử đã sai lầm rồi, đại ca nhà chúng ta là người hoàng thượng sủng ái nhất a, chỉ cần huynh ấy đi nháo một hồi, ngươi nhất định có thể được thả ra.”

“Tối hôm nay ta làm sao giờ?”

“Ngủ ở đây.”

“Ngươi không thấy cái chỗ này sao, ta làm sao mà ngủ a?”

Vu Thịnh Ưu rống to. Cung Viễn Hàm lắc lắc ngón tay:

“Đây là trừng phạt đối với tẩu tử!”

“Vì sao muốn trừng phạt ta?”

“Tẩu tử, ngươi a, quá manh động, chuyện hôm nay nếu ngươi vụng trộm hạ độc sẽ không người nào biết, hoặc là ngươi nhẫn nhịn một chút, giả trang nhu nhược, giả trang ủy khuất, Triển Chiêu kia tự nhiên sẽ bảo hộ các ngươi, thế nhưng ngươi lại ngang ngược, giữa đường hạ độc người khác,lại còn chỉ sợ người ta không biết là do ngươi làm.”

“Ai bảo những người đó muốn khi dễ ca ngươi?”

“Vậy ngươi không thể chịu đựng một chút sao?”

“Không thể?”

“Ngươi liền như vậy tức giận?”

“Đúng!”

“Một khắc cũng đều không nhịn được?”

“Đúng!”

“Hận không thể bóp chết bọn họ ngay tại chỗ?”

“Đúng!”

“Ngươi liền như vậy thích ca ta?”

“Đúng! A?”

Phi phi! Hắn dám lừa nàng a! Cung Viễn Hàm nhìn Vu Thịnh Ưu dùng sức lắc đầu, nhẹ nhàng cười, trong mắt cũng lộ ý cười, quay đầu kêu:

“Đại ca, đệ nói đúng mà! Nương tử nhà huynh rất thích huynh.”

“Ta không có!!”

Vu Thịnh Ưu những lời này cơ hồ là rống ra !

“Nương tử ~!”

Cung Viễn Tu thò đầu vào, ủy ủy khuất khuất nhìn nàng nói:

“Nương tử, thực xin lỗi, đều là Viễn Tu hại nàng.”

“Không liên quan tới ngươi, là những người đó khiến ta ghét!”

Vu Thịnh Ưu quay đầu, vẻ mặt không được tự nhiên.

“Được rồi, ra đi.”

Cung Viễn Hàm mở cửa lao nói.

“A? Không phải phải đợi ngày mai sao?”

Vu Thịnh Ưu vừa hỏi vừa tiếp được Cung Viễn Tu đang phi qua bám lấy nàng. Cung Viễn Tu dùng sức cọ đầu lên cổ nàng làm nũng nói:

“Nương tử không đi Viễn Tu cũng không đi.”

Hóa ra…… Là vì Cung gia đại thiếu gia sống chết muốn ở trong tù cùng với nàng, Cung Viễn Hàm không có biện pháp, chỉ có thể đưa nàng ra trước thời hạn! Trên đường về nhà, Vu Thịnh Ưu trăm tư không thể giải hỏi:

“Cái kia…… Hỏi một chút nga.”

“Hử?”

Cung Viễn Hàm quay đầu nhìn nàng.

“Vì sao người nhà các ngươi họ không giống nhau a?”

“Không giống?”

Cung Viễn Hàm kinh ngạc nhìn nàng.

“Đúng vậy? Vì sao gia gia ngươi là Lã Bất Vi, cha ngươi là Quách Tĩnh, đại bá ngươi lại là Quan Vũ vậy? Cậu ngươi là Hoắc Khứ Bệnh, sao mẫu thân ngươi lại là Triệu Mẫn, những