
u táo bạo, hung ác, điên cuồng, hù chết người ở Cung gia không người nào không biết, không người nào không hiểu a! Bên kia, Cung Viễn Tu sau khi nghe Cung phu nhân dạy dỗ xong, từ thư phòng trở về. Vừa mới vào sân:
“Đại thiếu gia, ngài đã trở lại!”
“Loảng xoảng loảng xoảng……”
“Phốc xuy –”
Đây là câu nói đầu tiên của gã sai vặt khi nhìn thấy Cung Viễn Tu, cùng với thanh âm đánh vỡ ấm chén, cùng với một thanh âm kỳ quái khác. Tiến tiểu viện:
“Đại thiếu gia, ngài đã trở lại!”
“Phịch keng”
Lại một lần
“Phốc xuy –”
Đây là câu nói đầu tiên của người làm vườn khi thấy Cung Viễn Tu, cùng với thanh âm vứt bỏ cái cuốc trong tay, cùng với thanh âm quỷ dị phốc xuy. Tiến phòng khách:
“Đại thiếu gia, ngài đã trở lại!”
Ân cần thăm hỏi
“Xoảng, xoảng!”
Lại là vật gì bị đánh vỡ đi.
“Phốc xuy –”
Thanh âm vang lên đều đều ! Tiến phòng ngủ
“Ngươi sao giờ mới trở về? Lão mẹ cùng ngươi nói gì?”
Nữ chủ hung ác quay đầu liếc mắt. Mở to mắt nhìn
“Phốc xuy —- phốc xuy —- phốc xuy —-!”
Phun —- máu mũi phun! Vu Thịnh Ưu ôm cái mũi, chỉ vào Cung Viễn Tu rống:
“Ai cho ngươi mặc thành như vậy ! Ngươi bại não a! Ngươi bại não a! Phốc xuy — phốc xuy –”
Trong tiếng chửi bậy hỗn loạn là thanh âm phun máu mũi. Cung Viễn Tu vô tội nhìn quần áo của mình, ánh mắt đơn thuần hỏi:
“Ta làm sao vậy?”
Vu Thịnh Ưu lại nhìn hắn, vừa thấy, ‘phốc xuy phốc xuy’ — ta là nữ chủ! Ta phải bình tĩnh! Không thể nhìn thấy mĩ nam liền phun máu mũi, không thể nhìn thấy mĩ nam quần áo hở hang liền điên cuồng phun máu mũi! Chỉ thấy Cung Viễn Tu lãng mâu như nước trên khuôn mặt tuấn tú, mang theo nghi hoặc cùng lo lắng, hơi hơi nhíu mày lén lút nhìn nàng. Tóc dài đen như mực buông xõa, dưới đuôi tóc thắt một cái nơ con bướm, trên người chỉ mặc một kiện ngoại bào rộng thùng thình màu vàng, thắt một cái đai lưng long phượng đỏ thẫm, đai lưng khảm vàng ngọc, đẹp đẽ quý giá làm cho người ta không thể nhìn thẳng, ngực nửa che nửa lộ ra bộ ngực màu đồng rắn chắc, trước ngực hai điểm màu đỏ châu như ẩn như hiện, khi hắn đi, gió hơi hơi gợi lên, áo choàng tung bay, có thể thấy…… [ Mỗ Nguyệt: Được rồi, không nói nữa, ta không viết sắc tình tiểu thuyết! Nhiều người tức giận: Là ngươi viết, viết tiếp đi!! Mỗ Nguyệt: Khụ khụ, chúng ta tiếp tục xem nữ chủ.'> Vu Thịnh Ưu một tay ôm mũi một tay đẩy Cung Viễn Tu đang định tiến lại giúp đỡ ra :
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi đừng lại đây!”
“Nương tử, nàng làm sao vậy? Nàng chảy thiệt nhiều máu.”
Cung Viễn Tu đau lòng a, nương tử bảo bối của hắn chảy máu không ngừng. Vu Thịnh Ưu ngửa đầu, gương mặt đầy máu mũi:
“Đừng tới đây, ngươi mà qua…… Ta liền…… Ta sẽ chết !”
“Vì sao lại chết?”
Cung Viễn Tu mạnh mẽ ôm Vu Thịnh Ưu vào ngực, lo lắng kêu:
“Vì sao lại chết? Vì sao, vì sao, vì sao!!”
Chết tiệt! Ngươi là Mã Cảnh Đào a! Vu Thịnh Ưu hai mắt trợn tròn, hôn mê! Mà bên kia, trong thư phòng, có hai người đang thưởng trà, Cung phu nhân nhìn về tiểu viện phía nam, phi thường vừa lòng cười a cười a, đắc ý cười. Cung Viễn Hàm nhìn mẫu thân nói:
“Mẫu thân làm gì lại biến đại ca thành như vậy ?”
Cung phu nhân liếc mắt nhìn hắn một cái:
“Như vậy mới có hiệu quả.”
Cung Viễn Hàm trầm mặc thở dài:
“Ai! Có một số việc không thể cưỡng cầu.”
“Không được, ta muốn tôn tử, ta muốn tôn tử! Các ngươi trưởng thành rồi, không dễ thương nữa rồi, nếu không ngươi phải kiếm cho ta một đứa.”
Cung Viễn Hàm nhìn mẫu thân ánh mắt bốc đồng như đứa nhỏ, chuyển tầm mắt, thổi thổi chén trà tao nhã uống một ngụm.
“Báo cáo phu nhân!”
Một gã sai vặt ở ngoài cửa nói
“Thế nào thế nào?”
“Báo cáo phu nhân, đại thiếu nãi nãi bởi vì chảy quá nhiều máu mũi, ngất đi rồi!”
“Cái gì?”
Cung phu nhân nhíu mày:
“Nha đầu kia, thật vô dụng!”
“Mẫu thân, con đã nói người làm như vậy là không đúng.”
Cung Viễn Hàm vẻ mặt chính nghĩa nói.
“Cái gì mà ta không đúng! Quần áo kia cũng là ngươi thiết kế mà! Ngươi đừng tưởng chống chế.”
Cung Viễn Hàm sờ sờ mũi, cười đến ôn nhu:
“Mẫu thân, ý con là mặc ít đồ cũng không phải là tốt, chúng ta làm thế này, thế này… như vậy mới được…”
“Ngươi là nói Ưu Nhi……”
Cung Viễn Hàm yên lặng gật đầu. Hai người nhìn nhau cười…… ———— tiểu kịch trường ————– Mỗ Nguyệt: Đã lâu không viết tiểu kịch trường ! Vui vẻ a! Viễn Hạ: Yên lặng đi. Mỗ Nguyệt: Di ~ Viễn Hạ, ngươi đang làm gì. Viễn Hạ: Đọc sách. Mỗ Nguyệt [ ghét bỏ '>: Trên sách sao phủ nhiều bụi vậy, thư phòng bao lâu không quét tước rồi ? Viễn Hạ: Hai, ba năm đi. Mỗ Nguyệt: Viễn Hàm không phải nói thư phòng nhà các ngươi mỗi nửa giờ gã sai vặt sẽ quét tước một lần, mỗi 10 phút còn có một đội hộ vệ tuần tra, mỗi 5 phút còn có người hầu đi ngang qua, mỗi 3 phút còn có nha hoàn vào thư phòng châm trà sao? Viễn Hạ [ yên lặng xem '>: Viễn Hàm nói, chỉ có ngốc tử mới có thể tin. Vu Thịnh Ưu:…… Mỗ Nguyệt:……
Chương 11: Nàng cũng là cao thủ
Đêm nay là đêm nguyệt hắc phong cao, thời gian tốt nhất để giết người phóng hỏa. Tiểu tì nữ Lạc Nhạn xinh đẹp như trăng hạ huyền, bưng một tô canh nhân sâm thập toàn đại bổ chân thành đi về phía Cung gia nam uyển.
“Lạc Nhạn cô nương, sao cô lại