XtGem Forum catalog
Ai nói đó là yêu

Ai nói đó là yêu

Tác giả: Lê Nam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322461

Bình chọn: 10.00/10/246 lượt.

n lo lắng. Suýt chút nữa đi báo cảnh sát vì nghĩ em bị bắt cóc”.Yến Linh ngỡ ngàn: “Nghiêm trọng như vậy sao? Em thật không nghĩ tới.”Hướng Phi nghe cô nói quả thật khóc không ra nước mắt.Bởi vì cô dâu chân bị đau, nên chú rể đặc biệt bế cô dâu ra lễ đường. Mọi người lại một phen chấn động, vỗ tay như sấm. Yến Linh ngượng ngập trốn vào ngực Hướng Phi.MC sau một tràng thao thao bất tuyệt, khen ngợi hết lời tiếp đến tuyên bố nghi thức trao nhẫn.Hướng Phi nhìn Yến Linh nói: “Đưa tay em đây”.Yến Linh theo thói quen đưa tay phải cho anh. Hướng Phi gõ đầu cô: “Đồ ngốc, là tay trái”.Yến Linh ấm ức nhìn anh, nâng bàn trái trước mặt anh. Sau đó tương tự anh đưa tay cho cô đeo nhẫn vào.MC tiếp tục nói: “Bây giờ sẽ là nghi thức uống rượu giao bôi.”Hai người vòng tay mình qua tay người kia đưa ly rượu lên môi. Yến Linh do đã đổi thành đôi giày thấp nên so với Hướng Phi lúc này thật thấp. Cô khẽ nhón chân không may động đến ngón chân sưng phồng, đau quá kêu “á” một tiếng ngã vào Hướng Phi, cả ly rượu hoành tráng đổ lên bộ lễ phục trắng tinh của anh.Hướng Phi vừa giận vừa bất đắc dĩ, quả thật không biết phải làm thế nào. Ánh mắt tối lại nhìn cô, Yến Linh thấy anh giận dữ chỉ biết cắn môi, cụp mắt ra vẻ biết lỗi.Hướng Phi thật sự phát hiện ra ở bên cạnh Yến Linh không chỉ có kiên nhẫn là đủ mà nhất định có một thứ cần phải lưu ý, đó là: “Đừng bao giờ nghĩ đến thể diện”.Không biết cuộc sống tương lai sau này của anh còn thảm đến thế nào đây???? Ai nói đó là yêu – ngoại truyện 3Ngoại truyện 03 Chân tướng.Thân chào bạn đọc, tôi là Lê Nam. Tính đến thời điểm này Hướng Phi và Yến Linh đã kết hôn gần hai tháng.Gần đây tôi nhận được những thắc mắc của độc giả về hành động: “Hướng Phi vô tâm bỏ bạn gái trên đường, sau đó không rõ ràng tuyên bố qua lại với Hoàng Uyên. Còn có việc ngộ nhận của ông chủ quán phở”. Vì vậy Lê Nam tôi đành phải hao tốn một chút tâm tư, bắt cóc chủ tịch Hứa chất vấn.Địa điểm chất vấn chính là quán café sân thượng. Tôi tâm tình khoan khoái ngồi đối diện anh chàng được phong là “hoàng tử sáng giá”.Hướng Phi lạnh nhạt nhìn tôi hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”Tôi lập tức nói: “Thông tin anh cung cấp không đầy đủ, hiện tại độc giả đang có chút thắc mắc nên tôi phải tìm anh để hỏi rõ ràng?”Hướng Phi bất mãn nhìn tôi: “Phiền phức quá, cô cứ tùy tiện bịa ra là được.”Tôi lắc đầu phân tích: “Làm sao được, làm sao tôi biết nội tâm anh lúc đó chuyển biến thế nào? Còn nữa anh là nhân vật tôi khổ cực bồi đắp, hết lời khen ngợi, làm sao có thể qua loa được”.Anh ta bị tôi nói “tràng giang đại hải” một hồi quyết định hợp tác, sau đây là tự sự của anh:“Hôm đó chính là lần đầu tiên trong đời tôi chật vật như vậy, quả thật trong lòng có chút kích động. Tôi nhận thấy hành động của cô ấy thật ngớ ngẩn, càng tức giận bản thân mình không tự chủ cùng cô làm những chuyện ngốc nghếch. Vì thế tôi đã lớn tiếng trách mắng cô ấy.Đáng tiếc cô ấy đã phản ứng quá mạnh mẽ, cô ấy còn vì chuyện bé như hạt đậu kia mà muốn chia tay với tôi. Tình cảm chúng tôi khó khăn xây dựng được, cô ấy một câu nói chia tay, muốn buông xuôi tất cả.Tôi giận cô ấy xem nhẹ tình yêu này, tôi giận cô ấy đã không giống như tôi đặt người yêu vào vị trí quan trọng nhất. Tôi giận cô ấy bình thản lặp lại lời đề nghị chia tay.Vì tôi không muốn nhất thời tức giận sẽ có hành động làm tổn thương cô ấy. Tôi không muốn vì một phút nông nổi mà chia tay. Tôi muốn cả hai chúng tôi cùng bình tĩnh để suy nghĩ. Nhất là

cô ấy, tôi phải trừng phạt cô vì lỗi lầm này. Lần này tôi quyết tâm không dung túng cô ấy nữa.Tôi đón taxi về nhà. Trong lòng vẫn còn nguyên cơn giận. Một lúc sau trợ lí Lâm gọi điện thoại báo tôi có một chút rắc rối bên phía đối tác, họ yêu cầu tôi ra mặt giải thích. Vì thế tôi lập tức chuẩn bị gặp họ.Tôi về đến nhà đã là mười giờ tối. Tôi bỗng dưng lo lắng cô ấy sẽ gặp chuyện nhưng tôi còn đang nuôi ý định trừng phạt cô ấy, vì thế tôi quyết định đợi cô ấy gọi cho tôi trước.Liên tục hai ngày cô ấy không đi làm, cơn giận của tôi như bừng lên mạnh mẽ, cứ mỗi lần nhìn thấy chiếc ghế trước mắt không có người ngồi là tôi lại tức giận. Trước nay tình trạng tôi giận dữ kéo dài thế này quả thật chưa từng xảy ra. Tôi trước giờ luôn biết cách kìm chế mình, nhưng sao lần này hoàn toàn không có tác dụng.Sáng ngày thứ ba tôi đi làm sớm hơn mọi ngày. bảo tài xế lái xe đường vòng, khi ngang qua quán phở lần trước Yến Linh đi cùng tôi, tôi vô tình nhìn vào bên trong, quán phở vẫn như lần trước đông đúc. Tôi không nhịn được bảo tài xế dừng lại. Anh tài xế nhìn thấy tôi bước vào quán phở suýt chút nữa bị ngất.Tôi mặt đồ vest sang trọng đi vào quán trước ánh mắt ngở ngàn của mọi người nhưng tôi không để tâm. Tôi tiến đến bàn lần trước tôi và cô ấy ngồi, may thay bàn đó vẫn còn trống.Tôi gọimột tô phở thản nhiên ngồi đợi. Ông chủ quán mang hai tô phở cho đôi nam nữ bàn đối diện tôi. Cô gái nhìn tô phở vẽ mặt thèm thuồng nhưng chàng trai đi cùng vẫn bất động. Tôi nhìn thấy sự tủi thân trong mắt cô gái. Cô gái đẩy tô phở đến trước mặt chàng trai, nhưng chàng trai kia vẫn nhất quyết không