Snack's 1967
Ai là ai của ai

Ai là ai của ai

Tác giả: Tiên Chanh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328721

Bình chọn: 7.00/10/872 lượt.

trừng mắt, nhướn môi cố ép một nụ cười.“Thôi, đừng cười nữa, thà em khóc còn hơn!” Trương Hằng nói rồi kéo Viên Hỷ vào trong, “Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà rồi hẵng hay.”Đi ngang phòng bảo vệ, Trương Hằng dặn dò: “Đây là em gái tôi, sau này cô ấy đến cứ cho vào trong.”Bảo vệ cười vẻ hối lỗi, “Vâng, Trương tiên sinh.”Trương Hằng gật gù rồi đưa Viên Hỷ lên lầu. Nhà anh có vẻ bừa bộn, nhiều thứ vất chỏng chơ trên đất. Trương Hằng cười nói: “Anh đang thu dọn đồ đạc, hơi bừa bãi, em tự tìm chỗ ngồi nhé.” Nói xong vào bếp rót cốc nước ấm cho cô, rồi mới ngồi xuống bên cạnh, khẽ hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Cầm chiếc cốc thủy tinh nóng ấm, Viên Hỷ mới cảm thấy sinh khí dần dần trở về với mình, nghe anh hỏi vậy lại thấy mắt nóng lên, nhưng không muốn khóc trước mặt người khác nên đành nhẫn nhịn, gắng sức mím chặt môi, đợi bình tĩnh lại mới nói gọn, “Không sao, cãi nhau với mẹ thôi, em ra ngoài đi dạo, đến chỗ anh lại thấy mệt nên muốn nghỉ ở đây một chút.”Trương Hằng tất nhiên là không tin, quan sát cách ăn mặc của Viên Hỷ rồi lại nhìn đôi mắt hoe đỏ của cô, nói: “Muốn khóc cứ khóc đi, đừng nhịn, hiện giờ đàn ông khóc cũng không phải tội, đừng nói là phụ nữ, một cô bé nhóc con như em làm sao lại gồng mình nhiều thế? Khóc rồi sẽ không sao nữa.”Viên Hỷ nắm chặt chiếc cốc trong tay, lắc đầu. Cô không biết mình đã đi bao lâu, đến khi tỉnh ra thì trời đã tối mịt, đèn đường đã bật sáng. Cô vẫn chưa điên! Tự cười giễu mình, thầm nghĩ mình đúng thật kiên cường. Nếu đã không thể điên thì vẫn phải sống, nhưng cô không mặc áo khoác, tiền không di động cũng không, cô chẳng biết mình phải đi đâu, nghĩ nơi đó gần nhà Trương Hằng nhất, thế là cô đến.Trương Hằng bỗng cười ra vẻ thông hiểu, chỉ vào thư phòng: “Nếu không tiện khóc trước mặt anh thì vào trong, đóng cửa lại, phòng anh cách âm rất tốt, em muốn khóc thế nào cũng được, yên tâm, không ai nghe thấy đâu.”Viên Hỷ nghĩ ngợi rồi đứng dậy, đi được mấy bước lại quay nhìn Trương Hằng, anh cười khích lệ, hất cằm lên: “Đi đi, đừng ngượng, anh đã nhốt mình trong đó khóc rồi.”Viên Hỷ nhướn môi cố cười với anh rồi quay đi bước nhanh vào phòng, trong tích tắc khi cửa đóng lại sau lưng, Viên Hỷ mới thấy sức lực của mình như bị rút cạn, không còn sức để đến bàn giấy nữa, chỉ tựa vào cánh cửa từ từ khuỵu xuống, chỉ trong khoảnh khắc ấy, nước mắt đã rơi đầy.Nếu bốn năm trước khi Hà Thích bỏ đi, cô vẫn còn tương lai, vẫn có thể kiên cường, cô tự nhủ mình có thể thẳng lưng gắng gượng, nhưng giờ đây thì sao? Lần này đến cả quyền được hạnh phúc cũng mất rồi, phía trước không thấy hy vọng, phía sau cũng chẳng tìm thấy đường cũ đã đi qua, cô phải làm thế nào?Gương mặt Trương Hằng đã không còn nụ cười, ngồi trên salon lặng lẽ hút thuốc. Ban đầu từ thư phòng thấp thoáng vẳng đến tiếng nấc nghẹn cố kìm nén của Viên Hỷ, về sau dần dần biến thành tiếng khóc nức nở, và cuối cùng là gào khóc.Trương Hằng thấy tim mình thắt lại, đôi vai gầy yếu của Viên Hỷ đã phải gánh vác bao nhiêu áp lực nặng nề? Một cô bé Viên Hỷ gia đình nghèo khó, một cô bé Viên Hỷ có một ông anh khờ khạo, một cô bé Viên Hỷ từ khi thời đại học đã vừa học vừa làm, một cô bé Viên Hỷ cô độc phấn đấu suốt bốn năm, một cô bé Viên Hỷ luôn mỉm cười lãnh đạm, một cô bé Viên Hỷ lúc nào cũng thẳng lưng đối diện cuộc đời…Chuyện gì mới làm cho một Viên Hỷ mạnh mẽ phải tìm một nơi để khóc cho thỏa lòng? Chẳng phải cô sắp kết hôn với Hà Thích hay sao? Tại sao lại ra nông nỗi này, lẽ nào đã xảy ra vấn đề gì với Hà Thích? Nhưng cô không phải là cô gái sống chết vì tình yêu, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cô gần như suy sụp thế này?Thuốc dần tàn làm bỏng ngón tay, Trương Hằng mới sực tỉnh, ném đầu lọc xuống sàn nhà, lo lắng liếc nhìn phía thư phòng rồi cầm điện thoại lặng lẽ ra ngoài.Viên Hỷ đã lâu rồi không khóc như thế, lần trước khóc thỏa thuê như vậy là khi nào nhỉ? Cô không nhớ. Khóc đến cuối cùng cũng chẳng vì bi thương mà chỉ để giải tỏa, một dạng xả stress, một tiếng kêu gào đau khổ, là sự tuyệt vọng với cuộc đời, là không cam tâm với số phận… Thế là đã khóc to, khóc khóc mãi. Đến phút cuối nước mắt đã cạn, chỉ còn gào thét, đến khi cổ họng khàn đặc không nói nổi, đến khi sức lực để khóc cũng chẳng còn, sau đó đã dựa vào cánh cửa, đờ đẫn nhìn về phía trước, ánh mắt không tiêu điểm, trong đầu chỉ một màu trắng xóa.Cô từng hỏi Bộ Hoài Vũ rằng con người tại sao phải sống, khi ấy anh nói cô không nên hỏi thế, mà nên hỏi phải sống tốt như thế nào. Bây giờ cô rất muốn hỏi lại anh, để anh nói cô biết phải làm sao mới sống được, mới sống tốt được. Bây giờ không nhà không mẹ, tương lai lại không con không cái, cô bây giờ làm sao mới sống tốt được đây?Khi thấy nước mắt đã khô, cô bò dậy, đưa tay lên khóe môi cố hít sâu vài lần rồi mở cửa phòng ra ngoài. Trong phòng khách ngập đầy mùi khói thuốc nồng nặc, người ngồi trên salon đang ngậm điếu thuốc, quay đầu lại, nhìn cô qua làn khói vương vít lan tỏa. CHƯƠNG 46Không phải Trương Hằng, mà là Bộ Hoài Vũ.Vẻ mặt đã chuẩn bị trước của Viên Hỷ cứng lại, cô đờ đẫn đứng ở cửa, quên cả nhúc nhích.Bộ Hoài V