Pair of Vintage Old School Fru
Ai là ai của ai

Ai là ai của ai

Tác giả: Tiên Chanh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329191

Bình chọn: 9.5.00/10/919 lượt.

ểu Hồng phòng kế bên dậy. Một lúc sau cô nàng đi ra, hơi gật đầu với Viên Hỷ rồi vào phòng vệ sinh. Viên Hỷ khó xử nhìn theo bóng dáng cô ta, không biết phải trò chuyện gì.Khi Viên Hỷ giúp mẹ bày biện bàn ăn thì Thanh Trác mới lừ đừ ra ngoài, mà tay còn ôm bụng, ấm ức bảo đau bụng. Bà Viên cũng nghĩ là anh muốn trốn cảnh đi chơi với Tiểu Hồng nên làm ra vẻ đau bụng, thế là trừng mắt, nói bằng giọng nghiêm khắc hiếm có: “Đi đánh răng nhanh, xong ra ăn cơm, hôm nay phải đi mua nữ trang với Tiểu Hồng, tám giờ hơn rồi, lề mề nữa thì không đi được đâu.”Thanh Trác bĩu môi có vẻ uất ức, suýt nữa thì khóc òa, lại sợ mẹ mắng nên đành trề môi đi đánh răng. Nhưng đến lúc ăn sáng thì lại nói không ăn nổi nữa, chỉ ôm bụng kêu la đau. Viên Hỷ sợ hãi, vội dìu anh đến nằm xuống giường.Bà Viên thì lại nghi ngờ Thanh Trác giả bệnh, nhưng có mặt Tiểu Hồng cũng không tiện nói gì, “Chắc cảm lạnh rồi, uống ít nước nóng là khỏi ngay.” Nói xong rồi cười với Tiểu Hồng, “Hay chúng ta đợi một lát cho bụng nó hết đau rồi đi, nhé?”Tiểu Hồng gật đầu, liếc nhìn Thanh Trác một cái rồi cúi đầu nói: “Đợi anh ấy khỏe rồi đi.” Nói xong lại chui vào phòng Viên Hỷ. CHƯƠNG 40Viên Hỷ lại nghĩ không phải anh mình giả vờ ốm, nên quỳ xuống bên giường kiên nhẫn hỏi Thanh Trác thấy đau ở đâu. Bà Viên mang một cốc nước nóng đến, hỏi Viên Hỷ: “Ở đây có thuốc không? Cho anh con uống một ít là được. Nếu không thì đưa vào bệnh viện tiêm.”Thanh Trác tính khí trẻ con, vốn sợ uống và tiêm thuốc, bà Viên chỉ cần dọa thế là đủ. Viên Hỷ cau mày, thầm nghĩ thuốc đâu thể uống bậy, cô phớt lờ mẹ mình, chỉ hỏi Thanh Trác đau ở đâu, thấy đau khi nào. Hỏi rồi gọi anh dậy để đưa đến bệnh viện.Thanh Trác vừa nghe bảo đến bệnh viện là co rúm người, kêu thét: “Anh không đi bệnh viện, anh không đi bệnh viện.” Bà Viên thấy cũng không đáng thế, vì ai mà chả đau bụng đau đầu vài lần, đau bụng thì chắc là cảm lạnh hoặc ăn bậy ăn bạ thôi, đi bệnh viện làm gì!Viên Hỷ không thuyết phục được hai người nên đành ngồi xuống mép giường, bảo đợi thêm một lúc rồi tính, nếu vẫn còn đau thì phải đi bệnh viện. Thanh Trác vừa nghe đã vội vàng bảo bớt đau nhiều rồi, nằm một lúc là hết. Bà Viên thấy thế càng chắc chắn con trai đang giả bệnh, nên bỏ vào phòng đối diện thăm Tiểu Hồng, chỉ còn lại mình Viên Hỷ ngồi cùng anh trai.Một lúc sau, Viên Hỷ hỏi Thanh Trác đã đỡ hơn chưa, Thanh Trác trùm chăn kín đầu ậm ừ nói: “Đỡ hơn rồi.” Viên Hỷ nghe thấy giọng anh rất lạ nên vội kéo chăn ra xem, giật thót mình vì thấy trán Thanh Trác đã ướt đẫm mồ hôi, đang ôm chặt bụng rúm ró cả người. Anh vừa thấy Viên Hỷ thì không nhịn nổi nữa, khóc “òa” một tiếng, vừa khóc vừa gào: “Tiểu Hỷ, anh đau bụng quá, đau quá…”Bà Viên và Tiểu Hồng nghe thấy tiếng khóc của Thanh Trác thì chạy đến, thấy anh đang ôm bụng lăn lộn gào khóc, vừa kêu la đau bụng vừa hét không chịu đi bệnh viện. Bà Viên hoảng hồn, vội vàng kéo cánh tay Viên Hỷ, hỏi: “Anh con sao vậy? Làm sao bây giờ?”Viên Hỷ gạt tay mẹ ra rồi nhét quần áo vào tay bà: “Phải đi bệnh viện, mẹ mặc quần áo cho anh, con xuống dưới gọi xe!”Cũng may ngoài cổng tiểu khu có xe taxi, Viên Hỷ gọi đến rồi chạy lên lầu đón anh mình. Thanh Trác đã đau đến nỗi chỉ biết kêu khóc, ôm bụng nằm trên giường, nói thế nào cũng không chịu dậy. Bà Viên nước mắt lưng tròng vì xót con trai, chỉ biết khóc cùng anh, đến áo khoác cũng chưa mặc vào cho anh. Viên Hỷ vừa tức vừa cuống, không thèm nói gì với mẹ mà chỉ kéo bà sang bên, sau đó lôi Thanh Trác xuống giường, vừa lôi kéo vừa dịu giọng dỗ ngọt: “Không sao, đến bệnh viện không tiêm đâu, cho bác sĩ xem là hết ấy mà.”Thanh Trác vừa khóc vừa xuống giường, đau không đứng vững nổi, cơ hồ đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Viên Hỷ. Anh vốn đã to lớn nên mình Viên Hỷ không đỡ nổi, suýt nữa bị đè ngã xuống đất, cô cuống lên hét to: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Còn không đến giúp con đỡ anh!”Bà Viên vội vội vàng vàng đến dìu Thanh Trác, cùng Viên Hỷ đưa Thanh Trác ra ngoài. Viên Hỷ thấy Tiểu Hồng đứng đờ đẫn thì tức giận quát: “Cô đừng theo ra, ở đó trông nhà! Nhớ đừng mở cửa cho người lạ!”Viên Hỷ và bà Viên dìu Thanh Trác loạng choạng xuống lầu, lái xe taxi thấy thế vội bước ra đón, vừa giúp mở cửa, phụ đưa Thanh Trác vào trong vừa hỏi: “Chuyện gì thế?”“Anh tôi bị đau bụng, bác ơi, phiền bác lái nhanh hộ.” Viên Hỷ quýnh quáng nói.Bác lái xe đáp “Được thôi” rồi lái xe đưa họ đến bệnh viện. Trên đường đi Thanh Trác ngồi trên ghế ôm bụng la khóc, bác tài nghe thế càng cuống, thầm nghĩ đàn ông đàn ang gì mà khóc kinh thế, chắc phải đau lắm! Bác ta quay lại thấy Viên Hỷ cũng cuống lên khóc theo thì cắn răng nói: “Mọi người ngồi vững vào!” rồi đạp chân ga thật mạnh.Chiếc xe lái đến trước cổng bệnh viện mới ngừng, Viên Hỷ vốn định dìu anh ra nhưng Thanh Trác đã đau đến độ không nhúc nhích nổi, bác tài lên tiếng nhắc: “Mau gọi bác sĩ ra khiêng vào!”, cô mới sực tỉnh, chạy như bay vào trong gọi bác sĩ.Thanh Trác quả nhiên đã bị viêm ruột thừa cấp tính, bác sĩ đưa ngay anh vào phòng mổ. Viên Hỷ chạy lên chạy xuống như coi thoi, mệt đến muốn đứt hơi. Bà Viên n